Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 821 : Tử vong (1)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Vẻ hớn hở của bà dì đó và vẻ hớn hở của Chủ nhiệm Mao giống nhau như đúc. Nhưng so với Chủ nhiệm Mao thì trong giọng nói của dì ấy lại nhiều thêm sự oán giận và thương tiếc.



Tôi đoán nhà họ Từ không ai hút thuốc nhiều vậy đâu, là do bà dì này ở bên cạnh mở toang cửa để nghe ngóng ba cha con nhà họ Từ cãi nhau ra sao thôi.



Chúng tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi.



Tôi có một chút lo lắng tình hình nhà họ Từ sẽ ảnh hưởng đến chúng tôi.



Nói khó nghe một chút, hơi ác ý một chút là nếu như chính phủ không thực hiện giải tỏa di dời thì đã không có những chuyện người trong cùng một nhà lại cãi nhau đến mức đánh nhau như vậy rồi.



Nhưng điều này không thể đi nói với người khác được, có thể hiểu được thì tự nhiên sẽ hiểu thôi. Nếu muốn tìm kẻ đầu sỏ, thì tự nhiên cũng sẽ tìm được.



Tí Còi nói: “Vì chuyện bỏ phiếu mà thành ra như thế này rồi, nếu sau này khi thật sự bàn đến chuyện bồi thường, thì có lẽ sẽ còn loạn hơn nữa.”



Tai của bà dì đó rất thính, nghe được liền quay đầu sang nói với Tí Còi: “Chàng trai à, câu này cậu nói sai rồi. Có câu nói là ‘băng dày ba thước đâu phải do lạnh một ngày’. Gia đình nhà họ dù có chuyện này hay không thì sớm muộn gì cũng đánh nhau thôi.”



Còn chưa kịp đợi Tí Còi đang ngơ ngác hiểu được dạy bảo, giơ ngón tay cái bội phục thì bà dì này đã quay đi bắt đầu cùng Chủ nhiệm Mao nhiều chuyện tiếp rồi.



“Cái thằng bé con nhà Từ Thiết kia, tên là gì ấy nhỉ… Nó tìm được một cô bạn gái, nói là muốn kết hôn. Số tiền kết hôn có thể còn đòi Từ Cương móc ra trả đấy…”



Mấy bà cô bàn luận sôi nổi đến mức chúng tôi muốn nói chen vào cũng không được. Từ tình huống trước mắt xem ra nhà họ Từ này sẽ trở thành một hộ gia đình không chịu di dời mất. Loại gia đình không chịu di dời này thường là do người trong nhà không nhất trí phương án, cách giải quyết tình huống này ngược lại thì cũng dễ dàng. Phương án giải tỏa bồi thường cứ như cũ, có vấn đề gì thì họ cứ lên tòa mà kiện nhau đi.



Tôi nghĩ thoáng qua chuyện này, liền chuyển sự chú ý của mình sang những chuyện khác.



Tạm biệt nhóm Tí Còi, sau khi về đến nhà thì nghe em gái báo tin vui.



Từ trước đến nay đại học Dân Khánh luôn công bố kết quả tuyển sinh của mình muộn hơn so với những trường khác.




Tôi bật cười.



Người ngoài nhìn vào, một môi trường trường học tốt chính là to và đẹp. Nhưng đi học mới biết, khi đến lớp phải đi qua một con đường lớn, nếu đi bộ là mất bốn mươi lăm phút, còn đạp xe mất mười phút là vất vả bao nhiêu. Nếu như môn học đăng ký không khéo, thời gian mười phút giữa giờ còn không kịp để chuyển sang lớp học khác.



Em gái nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.



Tôi ho một tiếng, giấu đi bí mật này, không nói cho em gái biết được chân tướng.



Hai anh em chúng tôi rửa bát xong xuôi hết rồi.



Rời phòng bếp, em gái liền tuyên bố lựa chọn của mình.



Cha mẹ dĩ nhiên là ủng hộ.



Dù cho nó có chọn gì thì cha mẹ vẫn sẽ ủng hộ thôi.



Tôi mỉm cười, nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng liền đi nhận điện thoại.



Là điện thoại Chủ nhiệm Mao gọi đến.



Chủ nhiệm Mao gọi đến lúc muộn thế này thì chắc là chuyện quan trọng.



Tôi nghiêm túc bắt máy: “A lô, Chủ nhiệm Mao, có phải xảy ra chuyện gì không?”



“Tiểu Lâm à. Haizz, dì cũng mới nhận được tin là Từ Quang Tông vừa được xe cấp cứu chở đi rồi.” Giọng nói của Chủ nhiệm Mao vừa gấp vừa hoảng.