Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 826 : Người chết thứ hai (1)
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Suy đoán của Trần Hiểu Khâu cũng rất đáng tin.
So với việc đang đi trên đường bị một lái xe say xỉn nào đó đâm chết, thì kẻ giết người là một người quen ngay lúc đầu đã xuất hiện bên cạnh ta thì càng nguy hiểm hơn.
“Nếu vậy thì làm gì mới có thể tìm ra kẻ đó?” Tí Còi nghiêm túc, hỏi thẳng vấn đề.
Trần Hiểu Khâu nhìn sang tôi.
Tôi lắc đầu: “Anh chỉ nhìn thấy con ma mặt xanh, còn trên người của cô ta… trên người Ngô Minh Lạc không thấy có gì khả nghi.”
Tí Còi vò đầu, nói: “Ngoài anh Kỳ ra thì trong chúng ta không ai nhìn thấy ma mặt xanh phải không? Như vậy mắt âm dương không có tác dụng với nó. Mà nói cũng kỳ, sao anh Kỳ nhìn thấy nó được? Lẽ nào mắt của anh khác với bọn em?”
Tôi lại lắc đầu.
Tôi không hề cảm thấy mắt mình có gì thay đổi, còn nếu nói về điểm khác biệt thì… Cái hồi xảy ra sự việc đá thành tinh kia, không phải do ma quỷ quấy phá mà là yêu tinh hại người. Nhưng lúc ấy ở hiện trường, có cơ hội tiếp xúc với hòn đá tinh đó chỉ có tôi và hai nữ sinh kia. Mà hai người đó một là người, một là ma, vì thế cũng không thể làm chứng.”
“Anh Kỳ này, nói không chừng anh được ông trời ưu ái, các loại bàn tay vàng đều đổ dồn vào anh cũng nên.” Tí Còi trầm tư suy nghĩ, biểu cảm trên mặt lại rất nghiêm chỉnh.
Tôi cười khan một tiếng coi như trả lời.
“Cũng có thể mắt âm dương của Lâm Kỳ không khác của chúng ta, nhưng anh ấy đã được rèn luyện lâu hơn nên có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Hiểu Khâu.
“Ý em là sao?” Tí Còi ngạc nhiên hỏi.
Gã Béo băn khoăn một lúc: “Trần Hiểu Khâu, em cũng muốn… như anh Kỳ?”
Trần Hiểu Khâu không trả lời, nét mặt bình tĩnh khiến người khác nhìn không thấu.
Tôi nói rõ quyết định của mình, cũng chỉ là tốn một chút thời gian mà thôi.
Đây không phải giống như việc “giảm thiểu cacbonic, lựa chọn các phương tiện công cộng, bảo vệ môi trường”, chỉ cần tuyên truyền rộng rãi là có thể nhanh chóng thực hiện được. Đồng thời, nó cũng không phải là chuyện quyết định xong thì có thể hối hận.
Tôi đánh giá Trần Hiểu Khâu, trong lòng tin chắc cô ấy cũng đã có quyết định.
“Cũng phải thử xem sao chứ. Bây giờ cũng chỉ có cách này.” Tí Còi nhún vai.
“Trước tiên cứ như vậy đã. Ngày mai tôi đến nhà họ xem sao.” Tôi nói.
“Nếu tối nay anh mơ thấy Từ Quang Tông thì chúng ta đỡ vất vả rồi.” Tí Còi thành thật nói.
“Tôi cũng mong vậy.” Tôi mỉm cười gật đầu.
Nhưng trong lòng tôi nghĩ, chuyện này gần như không thể xảy ra.
Từ Quang Tông bị con ma mặt xanh giết chết. Tôi không nhìn thấy hồn ma, cũng không cảm nhận được âm khí của ông ta trong nhà họ Từ. Vì vậy, tối nay khả năng mơ thấy ông ta không cao lắm.
Ngày mai sau khi tan làm, tôi sẽ đến bệnh viện nơi Từ Quang Tông chết, nói không chừng có thể tìm thấy hồn ma của ông ta ở đó…
Tôi vừa nghĩ chuyện này, vừa chia tay mọi người.
Về đến nhà, chào hỏi cha mẹ xong tôi liền tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Đêm qua gần như không ngủ chút nào, hôm nay lại trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, nên tôi vô cùng mệt mỏi.
Đầu vừa nằm xuống gối, tôi liền chìm vào giấc ngủ.
Ngay lúc này, tôi liền nghe thấy tiếng cằn nhằn của Từ Thiết.
“Không được! Sao cha đã bỏ phiếu rồi? Cha, lẽ nào con không phải con trai cha sao? Sao cha gọi anh ta đến mà không gọi con?”
Vợ của Từ Thiết tiếp lời: “Tốt xấu gì cũng hầu hạ, chăm sóc cha mấy chục năm nay, thế mà không bằng mấy người năm hết tết đến mới hỏi thăm vài câu. Thật khiến người ta đau lòng mà. Sống chung dưới một mái nhà mà như không phải người một nhà. Chồng con sống trong cái nhà này cả đời cũng chẳng được quyền nói lấy một câu.”
Tôi mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng mờ ảo trong phòng khách nhà họ Từ.
Mùi khói thuốc sộc vào mũi.
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được bản thân hít vào một hơi, mùi thuốc lá tràn vào trong phổi, đem lại cảm giác đau nhói.