Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 827 : Người chết thứ hai (2)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Sau một lúc ngẩn người, tôi lập tức di chuyển thân thể, tách khỏi đối tượng tôi nhập vào.



Đúng như tôi nghĩ, khi vừa quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy khuôn mặt của Từ Cương.



Điều này làm lòng tôi trầm xuống.



Từ Cương chết rồi?



Chết lúc nào?



Vào buổi tối nay?



Trong đầu tôi nảy lên vài nghi vấn, tai vẫn nghe thấy tiếng nói chói tai của Từ Thiết.



Tôi quay đầu lại, nhìn về phía Từ Thiết.



Nếu không phải Từ Cương, lẽ nào là Từ Thiết?



Tôi lại chuyển ánh nhìn về phía vợ Từ Thiết. Hay là người phụ nữ này?



Không, không đúng, bây giờ không phải lúc để suy đoán linh tinh.



Tôi thở mạnh một hơi, nhưng không thổi bay được làn khói trước mặt.



Gạt tàn trước mặt Từ Cương chất đầy đầu lọc thuốc lá.



Ông ta không lên tiếng, chỉ không ngừng hút thuốc, y hệt lúc tôi gặp hồi sáng.



Tôi không để ý đến ông ta nữa mà dõi mắt nhìn khắp căn phòng, cẩn thận quan sát.



Tôi còn bay đến bên sửa sổ, quét mắt nhìn xung quanh.



Không có.



Không thấy con ma mặt xanh.



Tôi quay người lại, nhìn về phía phòng ngủ đóng chặt cửa.




Từ Quang Tông đứng dậy theo Từ Cương, giữ chặt Từ Thiết: “Được rồi, được rồi. Chị dâu con nó có chuyện gấp…”



“Chị dâu thì có chuyện gì chứ! Anh ta muốn chạy thì có! Chuyện này mà không nói rõ ràng, anh ta đừng hòng rời khỏi đây!”



Từ Thiết nổi giận đùng đùng, vợ anh ta cũng đến kiếm chuyện.



Từ Quang Tông và Từ Cương khó khắn lắm mới thoát khỏi hai vợ chồng này, nhanh chóng xuống dưới lầu.



Tôi cũng theo hai cha con họ đi xuống.



Từ Quang Tông thở hổn hển, nhìn dáng vẻ hơi cúi đầu của Từ Cương, thở dài nói: “Cha biết chuyện này là em trai và em dâu con không đúng, nhưng chúng nó cũng khó khăn, vợ chồng nghèo lại có nhiều thứ cần lo lắng, nếu không tính toán chi ly thì khó mà sống qua ngày. Tiểu Bảo còn có người yêu, muốn cưới vợ thì cũng cần có nhà… Những chuyện này đều rất phiền phức… Nhưng con yên tâm, để cha khuyên chúng nó.”



Từ Cương không nói gì, giống như một hồ lô câm.



Tôi nhìn thấy Từ Quang Tông nhíu mày quan sát Từ Cương vài giây, rồi hòa hoãn nói: “Những năm này con cũng vất vả rồi, vợ con cũng chịu nhiều tủi nhục. Cha đều biết. Nhưng tay trái, tay phải đều là thịt trên người cha, nếu cha con mà có bản lĩnh thì đã cho các con mỗi đứa một căn nhà với mười nghìn tệ, để mấy đứa có cuộc sống an nhàn rồi. Đều là lỗi của cha…” Ông ta sụt sịt cảm thán, còn đưa tay lau khóe mắt.



Từ Cương liếc mắt nhìn, thấp giọng nói: “Cha, con đi về đây. Cha cũng trở về đi.”



Nói xong, Từ Cương liền quay người đi.



Sự kinh ngạc và rối loạn trên mặt Từ Quang Tông, Từ Cương không nhìn thấy, nhưng lại lọt vào trong mắt tôi.



Trong đầu Từ Cương hiện lên một đoạn hồi ức, nó cũng xông vào tâm trí tôi.



Tôi cắn răng, cắt đứt mối liên hệ này, nhanh chóng quan sát xung quanh.



Không có.



Vẫn không thấy con ma mặt xanh.



Từ Cương rời đi rồi, sau đó Từ Quang Tông xảy ra chuyện, tôi còn làm sao mà bắt được con ma mặt xanh kia?



Trong lòng tôi thất vọng và phiền muộn.



Nhưng cảnh mộng lại xảy ra thay đổi.