Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 834 : Người chết thứ ba (5)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Tôi nhất thời ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là nhìn quanh tìm kiếm con ma mặt xanh.



Nhưng tôi phát hiện, tôi không thể cử động được.



Những cảnh mộng trước đó trải qua rất nhanh, nội dung cũng rất thuận lợi, cũng không có sự kiện quái dị xảy ra, nên tôi không có ý muốn di chuyển. Nhưng bây giờ tôi lại kinh ngạc phát hiện, cảnh mộng này có chút không giống.



Không chỉ vì tôi lại không thể cử động.



Tôi có thể cảm nhận được sự bất đồng kỳ lạ.



Cảnh mộng lần này giống lần đầu tôi mơ thấy mụ yêu quái kimono và lần mơ thấy gấu Teddy. Tôi từ đầu đến cuối chỉ đóng vai trò người quan sát, mà không phải là linh hồn rời khỏi thân thể, đến một thời không nào đó trong quá khứ.



Từ Quang Tông ngã xuống đất, con ma mặt xanh không xuất hiện.



Không biết có phải do lúc này tôi chỉ là kẻ ngoài cuộc, dung hợp với thân thể Từ Quang Minh, với đôi mắt của người bình thường nên mới không phát hiện ra nó hay không.



Vợ chồng Từ Thiết hốt hoảng kêu lên, nhưng không động đậy, cứ trơ mắt nhìn Từ Quang Tông ngã xuống.



Tôi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Từ Quang Minh.



Cũng giống Từ Cương, vào lúc này cậu ta có một ý nghĩ: Nếu giờ Từ Quang Tông chết đi thì sẽ không còn những tranh chấp này nữa.



Suy nghĩ này không ngừng xoay chuyển trong đầu Từ Quang Minh.



Vì sự thiên vị của Từ Quang Tông mới khiến Từ Thiết trở nên thế này, một đống tuổi rồi mà chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt.



Cũng vì sự thiên vị của Từ Quang Tông mà vợ của Từ Thiết, cũng chính là mẹ đẻ của Từ Quang Minh mới trở thành một người đàn bà dung tục, đanh đá, còn không biết cách đóng giả người có văn hóa, sớm đã trở thành một bà già chợ búa.



Trong ký ức của Từ Quang Minh, Từ Cương là một người thành công, lão luyện và giả tạo; vợ Từ Cương là một phu nhân nhà giàu thành thục, cũng giả tạo. Cậu ta nhớ từng nghe Từ Thiết nói, vợ của Từ Cương là do ông hai của cậu, cũng chính là bác hai của Từ Thiết và Từ Cương giới thiệu.



Lời chỉ trích vừa rồi của Từ Thiết cũng có nội dung tương ứng hiện lên trong đầu Từ Quang Minh.



Lúc này tôi mới biết, hộ khẩu gốc của Từ Quang Tông không phải ở Dân Khánh, năm đó sau khi ông ta rời khỏi quê hương, liền đến Dân Khánh kiếm ăn. Lúc đó Từ Cương đã được sinh ra rồi, nhưng ở lại quê với vợ Từ Quang Tông. Hai năm sau, vợ Từ Quang Tông mới được đón đến Dân Khánh. Từ Cương vẫn ở lại quê nhà đi học, sống nhờ ở nhà bác hai. Từ Thiết được sinh ra ở Dân Khánh, cũng lớn lên ở đây. Vì chính sách thời ấy nên đến khi Từ Cương hoàn thành chương trình học, tốt nghiệp cấp ba mới chuyển đến Dân Khánh. Lúc trước chỉ có thể đoàn tụ với cha mẹ và em trai mỗi khi nghỉ hè hay nghỉ đông.



Tôi đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.



Hồi ức của Từ Quang Minh đột nhiên biến mất như nước thủy triều rút.



Tôi cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, theo bản năng quay đầu lại.




Con ma mặt xanh thu lại răng nanh và lưỡi khỏi Từ Quang Minh.



Rồi nó quay người, bò từ cơ thể Từ Quang Minh xuống, tiến về phía Từ Quang Tông.



Xe cứu thương đến, mang Từ Quang Tông đi.



Vợ chồng Từ Thiết dọc đường cứ lầm bầm chuyện Từ Cương làm tức chết Từ Quang Tông.



Con ma mặt xanh kia nằm sấp lên người Từ Quang Tông, cùng bị khiêng lên xe cứu thương.



Tinh thần Từ Quang Minh có chút hốt hoảng.



Con ma mặt xanh không hề để ý đến Từ Quang Tông hay Từ Quang Minh, đôi con ngươi đỏ lòm không ngừng chuyển động, cái lưỡi dài thi thoảng thò ra ngọ nguậy như con rắn.



Đến bệnh viện, cấp cứu thất bại. Vợ chồng Từ Cương đến, người của cửa hàng tang lễ và mai táng tìm đến…



Cãi nhau, chửi rủa, trì triết nhau, đùn đẩy trách nhiệm, còn kéo theo việc kì kèo mặc cả với những cửa hàng này…



Từ Cương và Từ Quang Minh là hai người duy nhất không nói gì.



Con ma mặt xanh đi theo Từ Quang Tông vào phòng cấp cứu, nhưng khi ra ngoài thì chỉ thấy thi thể của Từ Quang Tông.



Tôi không biết nó đã chạy đi đâu.



Nhưng không lâu sau đó, tôi nhìn thấy nó trên bàn thờ của Từ Quang Tông.



“Bác hai, bác nhận được thứ gì từ Từ Cương rồi phải không? Chúng cháu tuy không có tiền, bác cũng không nên hùa theo anh ta bắt bạt người khác chứ!”



“Cậu đang nói linh tinh cái gì thế? Cha tôi nói câu công bằng cũng không được à?”



Từ Quang Minh nghe thấy tiếng cãi vã, trong lòng thấy vô cùng phiền phức.



Cậu ta quay đầu lại, ánh mắt chuyển từ di ảnh của Từ Quang Tông sang người ông hai của cậu ta.



Cuộc đối thoại quen thuộc khiến trong lòng tôi có chút cảm giác bất thường.



Trong đám người đang cãi nhau, có ông già kia, có Từ Cương, Từ Thiết. Sau đám người đó, tôi còn thấy chính mình.