Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 843 : Theo đuổi thần tượng (5)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Tôi không hiểu hắn ta đang nói cái gì, chỉ cảm thấy nó có liên quan rất lớn đến mình.



Sau khi cười đã rồi, thình lình hắn vọt tới trước, đưa tay về phía tôi.



Tốc độ phản ứng của tôi trong mấy chuyện này không hề xuất sắc, ngớ ra một lát rồi mới lùi lại.



Dù gì trước đó tôi đã rời đi một đoạn, mà tốc độ nhào đến của hắn không hơn tốc độ lùi lại của tôi là bao. Hai bên đang duy trì cự ly đủ cho tôi tự do hoạt động được.



Nhưng cánh tay mà Mạc Vấn giơ ra đã tạo cho tôi một luồng sức ép lớn. Tiêu cự trong tầm mắt tôi hình như đã có vấn đề. Cánh tay đó trong tầm mắt tôi cực kì lớn. Tựa như nó có thể bao trùm lấy tôi bất cứ lúc nào, tóm lấy tôi như tóm một con chim sẻ.



Tạm thời tôi không thể chú ý nổi tình hình bên đoàn làm phim.



Lúc đang lùi lại liên tục, bất giác tôi nhận ra cảnh vật xung quanh thay đổi.



Tôi đã tiến vào trong nhà!



Mạc Vấn không thể nào xuyên tường mà vào như tôi được!



Đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, lập tức bay lên cao.



Dưới lầu, tiếng Mạc Vấn vọng lên.



“Mày trốn cái gì? Tao chỉ là có chuyện muốn hỏi mày thôi. Mày không thấy tò mò sao? Hay là, mày quen thằng điên đó, còn biết cả chuyện của nó đúng không? Chắc là không đâu. Nhìn bộ dạng của mày là biết lúc chưa chết mày đã sống ở thời đại này. Không lẽ thằng điên đó lúc luân hồi chuyển thế lại mang theo kí ức?”



Mạc Vấn hoàn toàn không cần trả lời, từng câu từng câu, tự mình mổ xẻ vấn đề.



Mà tôi cũng rất tò mò những gì hắn đang nói.



Con ác ma này được Cát Gia Mộc bắt được, nhốt lại và nuôi dưỡng biết bao nhiêu năm, kết quả vẫn là quay lại cắn chủ một phát chí mạng, giết cả nhà Cát Gia Mộc không còn một ai. Một con ma như vậy chắc cũng là một lão ma đầu lâu năm như người dẫn đường…



Không, có lẽ hắn chết còn sớm hơn người dẫn đường, trải qua khoảng thời gian còn lâu hơn.



Điều mà hắn biết rất có khả năng chính là mấu chốt của việc mà Diệp Thanh muốn làm được!



Tôi không ngừng bay lên cao, xuyên qua trần nhà.



Quần thể kiến trúc này mô phỏng phong cách của thời Dân Quốc, nhưng chiều cao của các tòa nhà thấp hơn khá nhiều so với các tòa nhà cổ mà tôi đã từng thấy. Tòa nhà này chỉ có ba tầng, tuy chiều cao của mỗi tầng hơn các tầng trong kiến trúc hiện đại rất nhiều, nhưng tổng thể thì vẫn có hạn.



Tôi vòng ra ngoài tòa nhà, từ từ hạ thấp xuống.



Phải chọn cách đánh úp, tóm cổ hắn, bắt hắn phải nhè ra những gì hắn biết.



Còn con ma nữ mà hắn nói khi nãy nữa. Mượn kí ức của hắn, chắc tôi có thể nhìn thấy được diện mạo của ma nữ đó.
Tôi nhìn khí đen bao quanh mình, cố kềm chế không hóa rồ mà bỏ chạy: “Mày muốn nói gì?”



“Về năng lực của mày. Có thể xuyên thấu không gian, thời gian, cũng có thể thay đổi thời gian của những thứ khác, đúng không?” Mạc Vấn hỏi phủ đầu, cái đầu lâu của hắn di chuyển trong đám âm khí đen ngòm, đảo một vòng xung quanh tôi.



Tôi nghiến chặt răng, cố rặn ra được một chữ: “Phải.”



“Thế mày có biết chuyện của thằng điên đó không?” Mạc Vấn lại hỏi.



“Ai?” Đầu tôi lóe lên một ý nghĩ.



Với tính cách tự phụ như thế, nếu hắn kể ngay chuyện đó ra cho tôi thì tôi cũng không cần vắt óc suy nghĩ lời mồi chài hoặc thẩm vấn.



“Ồ. Xem ra mày không biết. Không phải nhân sĩ trong chính phái đúng không? Mà hình như cũng chẳng phải trong tà phái. Đúng rồi, hiện nay họ đâu có phân chia rõ ràng nữa. Người trong ngành, chuyên gia, gọi như thế đúng không?” Mạc Vấn tiếp tục vòng quanh tôi, “Mười mấy năm trước, tao đã đi tìm cháu chắt của một người bạn cũ, đáng tiếc là họ đã không chịu nói chuyện đàng hoàng với tao. Mày biết bao nhiêu về thế cục hiện nay?”



Mí mắt tôi giật giật.



Cháu chắt của bạn cũ?



Mười mấy năm trước?



Chẳng lẽ Mạc Vấn đang nói người của Cát Gia Mộc sao? Nhưng hắn đã giết hết cả nhà người ta ngay lúc đó rồi!



Tôi cảm thấy ớn lạnh.



Khía cạnh đã biết trước đó là một chuyện, Mạc Vấn trước mặt này lại là một chuyện khác.



Đây chính là ác ma…



Giống như bao nhiêu con ác ma mà tôi đã từng gặp, không có giới hạn, mất hết lương tri.



Trên người Mạc Vấn tuy không có ác ý, lời lẽ bỡn cợt. Cùng lắm chỉ đủ sức chứng minh hắn có một phần nhân tính, nhưng không đủ để chứng minh hắn biết phân biệt thiện ác như người sống.



Mạc Vấn không bay vòng vòng nữa mà dừng lại trước mặt tôi.



“Không đúng!” Mạc Vấn đột nhiên nói.



Tôi giật bắn người một lần nữa.



Khuôn mặt của Mạc Vấn hiện ra nét trầm tư: “Mày không phải là người nhà của Cát Gia Mộc. Mười mấy năm nay tao đã sống rất an phận, ngoài nhà họ Cát ra thì chưa từng giết một ai nữa.”



Hắn đột nhiên nhếch khóe miệng: “Trên thế giới này không có gì là ngẫu nhiên cả. Lá bùa hộ thân đó, cả con bé vẫn còn sống kia có quan hệ gì với mày?”