Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 844 : Theo đuổi thần tượng (6)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Tôi cảm thấy sợi dây cung trong đầu mình đứt phựt.



Đau đớn, hoảng sợ bao trùm tâm hồn, nhưng ngay sau đó là một cơn phẫn nộ ngút trời.



Tôi nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Vấn khẽ thay đổi, đám âm khí đen ngòm động đậy, hội tụ ở sau lưng tôi.



Đầu của hắn cũng đã biến thành âm khí màu đen, chỉ còn lại hai con mắt đỏ lòm, nhấp nháy trong đám âm khí.



Tôi giơ tay ra.



Động tác không nhanh, nhưng cảnh vật xung quanh giống như đi vào một ống kính quay chậm kì diệu.



Âm khí của Mạc Vấn trở nên cô đọng dính đặc, những hạt bụi trong không khí cũng dừng lại, không còn bay nữa.



Tôi có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, ngoại trừ những vật hữu hình, còn có những đường nét mơ hồ.



Âm thanh từ xa truyền vào trong tai tôi, không sắc nét lại rất chập chờn, nhưng lại giống như phát ra ngay trước mặt tôi.



Ánh mặt trời, gió, trong chớp mắt đó đều bị dừng lại.



Tôi đưa tay vào trong đám âm khí màu đen, chụp trúng thứ gì đó, nhưng lại giống như chẳng chụp trúng gì cả.



Mạc Vấn gào lên một tiếng.



Toàn bộ tòa nhà chấn động, có thứ bị vỡ, có thứ thì ngã đổ, những âm thanh rầm rầm choang choang vang lên không ngớt bên tai.



Cái thứ mà tôi nắm trong tay bất chợt tan biến như bong bóng xà phòng.



Cảnh vật hình như trở về quỹ đạo bình thường.



Tôi nhìn thấy trong đám âm khí của Mạc Vấn có rất nhiều bóng người hung tợn hiện ra, sau đó liên tục cào cấu cắn xé cái đám âm khí đang bao bọc chúng.



Mạc Vấn đột nhiên biến mất.



Tôi hốt hoảng nhào tới trước thì nghe thấy tiếng người huyên náo.



Chân vừa bước tới một bước, tôi đã không còn ở trong tòa nhà đó nữa, thậm chí cũng chẳng còn ở trong khu kiến trúc thời Dân Quốc nữa, mà là đang ở trong phim trường.



Mạc Vấn đang ở ngay trước mặt tôi, tôi vừa nhìn thấy bóng lưng của hắn ta liền ngay lập tức nhào tới.



Hắn đang bước sóng đôi với một người khác, rồi bỗng nhiên đứng khựng lại.



Tôi cứ ngỡ mình bị phát hiện mất rồi, nên càng gấp rút xông tới.



Mạc Vấn khẽ xoay đầu qua, nhưng vẫn chưa quay người lại, nhìn về phía vỉa hè đối diện.



Qua khóe mắt, tôi cũng thoáng để ý đến cái vỉa hè đó.



Trên vỉa hè đối diện có một người phụ nữ đang đứng đó, ăn vận kiểu con gái thời Dân Quốc, ánh mắt hiểm độc đầy hung tợn.
Đầu dây bên kia vang lên giọng của Cổ Mạch: “Không cần làm phiền đến họ đâu. Có Cục trưởng Trần liên hệ, chúng tôi cũng dễ làm việc hơn rất nhiều. Cậu đang ở đâu?”



“Trong trung tâm tiếp đón du khách.”



“Sau khi vào, chúng tôi sẽ tìm cậu sau.” Cổ Mạch cúp điện thoại.



Khả năng làm việc của Cổ Mạch, nói đúng hơn là khả năng làm việc của Trần Dật Hàm khiến người ta không thể tin nổi.



Chẳng mấy chốc mà đã có xe cảnh sát chạy vào cửa trung tâm tiếp đón du khách.



Cổ Mạch ngồi trên ghế lái phụ, cửa sổ đang mở, tay anh ta đặt trên thành cửa.



Thấy tôi, Cổ Mạch vẫy tay bảo tôi lên xe.



Mấy nhân viên công tác rất bực bội, nhưng cũng không thể ngăn tôi được.



Tôi leo ngay lên xe, nhìn Nam Cung Diệu đang ngồi trên ghế lái.



Lý Tinh Phương đã rời đi, Trần Dật Hàm không còn người giám sát thích hợp khi xử lý những vụ án liên quan đến hiện tượng quái dị như thế này nữa rồi.



Có điều, đưa hẳn xe cảnh sát cho Nam Cung Diệu và Cổ Mạch thế này, hành động ấy của Trần Dật Hàm không chỉ khiến người ta không thể tin nổi nữa, mà còn khiến người ta hãi hùng.



Cổ Mạch nói: “Cậu biết được những gì rồi? Con ác ma đó đang ở đâu thế?”



Tôi vội vàng nói về cảnh mộng vừa rồi.



“Cậu mơ thấy người của Cát Gia Mộc? Con ác ma đó chạy mất rồi?” Cổ Mạch và Nam Cung Diệu cùng quay đầu lại, cùng đặt câu hỏi gần giống nhau.



“Ừ.” Tôi xoa xoa hai bên thái dương.



Cơn đau khủng khiếp khi nãy vẫn chưa hết hẳn.



“Kẻ mà em gái tôi gặp phải chắc không phải Mạc Vấn, mà là con ma nữ kia. Con ma nữ kia xuất hiện rồi!” Tôi nhìn chằm chằm Cổ Mạch.



Cổ Mạch nhún vai: “Tôi tính sai mất rồi.”



Tôi siết chặt nắm đấm.



Nam Cung Diệu vừa lái xe, vừa nói: “Chuyện này không thể trách Cổ Mạch được. Một mặt là do sự tình đi theo hướng tệ hại, một mặt là do tôi sơ ý. Tôi không ngờ em trai tôi lại tham gia bộ phim này.”



Tôi ngớ ra: “Gì cơ?”



“Nam Thiên đó.” Cổ Mạch nói.



Tôi há hốc mồm.



“Em trai tôi, con ác ma, ma nữ do bộ phim đó liên lụy, cộng thêm hôm nay em gái cậu đến phim trường cảnh quan…” Nam Cung Diệu bình tĩnh thống kê tỉ mỉ, “Xem ra số lượng người bỏ mạng hôm nay không ít đâu.”