Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 845 : Theo đuổi thần tượng (7)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Thân thể tôi nổi lên từng tầng từng tầng gai ốc.



Còn Nam Cung Diệu với Cổ Mạch thì vẫn bình tĩnh, tựa như đã quá quen với những chuyện này rồi.



“Thế bây giờ…” Tựa hồ tôi không thể nói nổi nữa, cất giọng một cái chỉ thấy cổ họng đau kinh khủng.



Những tiếng gào thét oán hận của người nhà họ Cát hệt như kim nhọn chích vào não tôi, lại giống như cái búa sắt từng phát từng phát đập vào người tôi. Cảm giác toàn thân khó chịu này khiến tôi chẳng biết phải làm sao. Tôi phải gồng người nén đau đớn này xuống.



Cổ Mạch quay lại nhìn tôi: “Bây giờ phải nghĩ cách tìm người hoặc tìm ma trước.”



Tôi ôm đầu nói: “Vào cảnh mộng một lần nữa, kiếm được con ma nữ rồi…”



“Cậu nghỉ ngơi đi, đừng có tự đày đọa mình đến chết nữa.” Cổ Mạch châm chọc nói.



Nam Cung Diệu xoay vô lăng.



“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Tôi nghi ngờ hỏi.



“Tìm con ma nữ trước. Đoàn phim ‘Yêu đã khuynh thành’ ở bên đó.” Nam Cung Diệu trả lời.



Xe cảnh sát chạy bên trong khu cảnh quan đương nhiên là không gặp trở ngại gì.



Xe chạy trên con đường lớn trong khu cảnh quan, khu cảnh quan thời Dân Quốc dần hiện ra trước mắt.



Cổng vào khu này đang bị cảnh sát phong tỏa, nhưng Trần Dật Hàm đã giúp chúng tôi giải quyết những rào cản này rồi.



Viên cảnh sát đang chịu trách nhiệm ở đây nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kì lạ, nhưng vẫn cho chúng tôi vào.



Nam Cung Diệu cho xe đỗ ở bên đường.



Tôi theo hai người họ xuống xe, rồi nhìn họ hệt như đang về nhà mình, rành rẽ đường xá, đi băng băng qua khu cảnh quan mang đậm màu sắc thời đại.




Dù rất sốt ruột, nhưng lúc này tôi chỉ có thể đưa mắt nhìn Nam Cung Diệu và Cổ Mạch.



Cổ Mạch đang đút hai tay vào túi áo, hời hợt nhìn bộ kịch bản.



Còn Nam Cung Diệu thì đang xem rất kĩ. Anh ta xem qua các con chữ nhuốm máu trên kịch bản, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt tựa như đang chụp bắt thứ gì đó trong không khí, hai tròng mắt di chuyển từng chút một.



Trương Hùng khẽ dịch chuyển thân thể: “Ba vị… Vụ án này…”



“Chúng tôi biết rồi. Chúng tôi cũng sẽ tham gia vào lực lượng tìm người.” Nam Cung Diệu đặt kịch bản xuống, bộ dạng đang chuẩn bị rời đi.



Trương Hùng chau mày, nhưng không hề ngăn cản, chào tạm biệt chúng tôi.



Đi theo Nam Cung Diệu và Cổ Mạch trở lại xe cảnh sát, tôi sốt ruột hỏi: “Biết ở đâu rồi à?”



Nam Cung Diệu nói: “Ừ, nhìn ra được một chút, đến chỗ đó một chuyến xem sao đã.”



Cổ Mạch nhắm mắt lại: “Ở đây bị nó bao phủ hết rồi.”



Tim tôi khẽ thắt lại: “Ai?”



“Con ma nữ kia. Hình như nó đã bị thương. Chắc đúng như cậu kể, nó bị Mạc Vấn đả thương rồi, hai mươi năm không gặp, không ngờ nó đã trở thành như thế.” Cổ Mạch xoa xoa đôi tai, thở dài.



“Hai mươi năm trước… Nó như thế nào?” Tôi nghi ngờ hỏi.



Trong cảnh mộng trở về hai mươi năm trước, tôi có nhìn thấy chuyện xảy ra trên người Cổ Mạch. Lúc đó, Cổ Mạch và ma nữ kia không hề giao thiệp gì nhiều. Người bị ảnh hưởng nặng nề nhất chính là đạo diễn Sở và đôi nam nữ diễn viên chính.



Cổ Mạch buông tay xuống: “Đạo diễn Sở nói, nó vốn là một cô gái rất đáng thương, cứ khóc lóc suốt, van xin họ đừng có quay những thứ giả dối đó nữa và tố cáo người đàn ông đó. Không phải là một oán phụ, mà chỉ là một người phụ nữ đáng thương.”



Cổ Mạch nhìn ra ngoài của sổ xe: “Đạo diễn Sở còn định làm một bộ phim nói lên toàn bộ sự thật, thay nó lên tiếng, nhưng nó đã từ chối. Họ giúp nó làm pháp sự, siêu độ cho nó. Mộ phần đang nằm ở nghĩa trang Dân Khánh.”