Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 846 : Theo đuổi thần tượng (8)
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Tôi ngơ ngác hỏi: “Siêu độ rồi? Nếu vậy, không phải là nên…”
Lúc đầu, Diệp Thanh cũng có tham gia vào chuyện này. Anh ta đã nhờ người đến làm lễ siêu độ, đúng ra mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ. Sao con ma nữ kia lại xuất hiện nữa?
Cổ Mạch lắc đầu nói: “Tuy đã làm lễ siêu độ rồi, nhưng có một số hồn ma không quên được quá khứ. Chỉ cần một chút kích động thì họ sẽ ngay lập tức xuất hiện dưới hình thái hồn ma trở lại.”
Tôi có chút sững sờ.
Chuyện này đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của tôi.
Người sau khi chết biến thành ma, dù đã làm lễ siêu độ, rời khỏi dương gian, lại vẫn có thể xuất hiện với hình thái hồn ma trở lại sao?
Nam Cung Diệu đỗ xe ngay bên cạnh tòa nhà đó.
Cảnh sát ở cửa vào không ngăn cản chúng tôi.
Sau khi đi vào tòa nhà, tôi cảm thấy âm khí trong này rất đậm đặc.
Đây là âm khí của Mạc Vấn còn sót lại.
Tòa nhà đã có một số tổn hại, trên sàn nhà la liệt những đồ gia dụng đổ vỡ. Kính cửa sổ một số thì bị nứt, một số thì vỡ hoàn toàn.
Ngay tại địa điểm mà tôi đánh úp Mạc Vấn, có một bộ quần áo đang nằm ở đó.
Chiếc điện thoại bàn kiểu cũ vẫn còn, dây cáp đã bị dứt ra, ống nghe nằm trên sàn.
Nam Cung Diệu khựng chân lại trước chiếc điện thoại và ống nghe, quét mắt một vòng, ánh nhìn dần dời ra xa.
“Xem ra ma nữ đã mất hết lý trí rồi.” Nam Cung Diệu nói.
Cổ Mạch xác nhận: “Đúng vậy.”
Hai người họ có thể nghe và nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nghe và thấy được, nên hẳn sẽ có suy đoán của mình.
Tôi đã khiến cho em gái bị liên lụy, bây giờ chẳng còn tâm trạng để tò mò nữa, chỉ mong sao họ có thể nhanh chóng tìm ra con ma nữ kia và tìm được em gái tôi.
“Đi thôi.” Nam Cung Diệu hình như đã xác định được địa điểm tiếp theo.
Sau khi lên xe, tôi chợt cảm thấy từng lỗ chân lông dựng dậy rần rần, có một luồng âm khí đang ngập tràn trong xe.
Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đều khựng lại.
Rè rè…
Bộ đàm trên xe cảnh sát phát ra tạp âm.
Đèn báo trên bộ đàm không hề sáng.
Địa điểm để đoàn phim chọn làm cảnh quay và cảnh quan cho du khách đến xem, chắc phải là tòa nhà khác.
Toàn bộ khu này không thể có chuyện căn nào cũng được trang trí đầy đủ được.
Tin tôi đập thình thịch.
Đây là hang ổ của ma nữ, phải chăng em gái đang bị bắt nhốt trong này?
Xét lại, tôi cảm thấy hướng suy nghĩ này không đúng lắm.
Một tòa nhà hai tầng, tầng trệt trống hoắc, cầu thang cũng sơ sài.
Trên lầu chợt vang lên tiếng la hét của phụ nữ.
Nam Cung Diệu bước nhanh lên.
Cổ Mạch cũng gấp rút theo sau.
Cầu thang chật hẹp khiến người ta không thể đi sóng đôi được.
Trước khi tiếng la hét vang lên, họ đã dời gót rồi, rõ ràng là họ đã có phát hiện từ trước.
Tôi đi sau cùng, lắng nghe thật kĩ, nhận ra tiếng hét đó không phải của em gái, lòng thầm thở phào một cái.
Tầng hai của căn nhà vẫn là trống huơ trống hoắc.
Ánh nắng rọi vào làm tôi bị hoa mắt một lát, hình như vừa nhìn thấy một căn phòng rất sạch sẽ ngăn nắp.
Giường đơn, ghế đẩu, vài quyển sách và một cây bút. Bộ bình tách trà, ngoài ra còn có một cái khăn lau bàn. Hình như tôi còn nhìn thấy hoa văn trên vỏ chăn bông và ga trải giường.
Tất cả những cảnh tượng này chỉ lóe lên rồi biến mất.
Trong không gian trống trải của căn nhà, ma nữ bị nhấc bổng lên không trung, khối âm khí đen ngòm đang quấn quanh cổ của nó và quện chặt lấy thân thể bên dưới.
Tôi chỉ nhìn thấy con ma nữ giống như một quả bóng, sau khi bị âm khí bao phủ thì trực tiếp bị hòa tan.
Đám âm khí màu đen hình thành cơ thể của Mạc Vấn, hắn nhìn ba chúng tôi mỉm cười, âm khí bất chợt tản ra.
Tựa như khói mù bị gió thổi tan, âm khí ngay lập tức biến mất.
Tôi rùng mình một cái.
Ánh nhìn từ đôi mắt của Mạc Vấn rớt trên người tôi, khiến trong lòng tôi trào ra một dự cảm chẳng lành.
Nam Cung Diệu nói: “Xem ra, hắn không muốn giết chúng ta. Một con ác ma có lý trí và có cả mưu đồ…”