Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 852 : Mạc vấn (1)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Sau đó Nam Thiên chẳng nói gì nữa, đến lúc được các bác sĩ y tá đưa đi cũng vẫn im lặng.



Tôi nhìn thấy anh ta siết chặt nắm đấm, hình như đang kiềm chế cảm xúc gì đó. Loại cảm xúc đó chắc không phải sợ hãi hay chán ghét.



Đợi Nam Thiên rời đi, Cổ Mạch chợt lên tiếng: “Thằng quỷ nhỏ này hình như chưa chịu bỏ cuộc.”



Nam Cung Diệu nằm xuống giường, hai tay xoa xoa thái dương: “Từ nhỏ nó đã được cưng chiều, cứng đầu cứng cổ lắm.”



Cổ Mạch nhìn qua Nam Cung Diệu, rồi quay qua nhìn Trần Hiểu Khâu: “Khi nào chúng ta mới đi được?”



“Bây giờ bên ngoài vẫn đang tiến hành đủ loại xét nghiệm.” Trần Hiểu Khâu trả lời.



“Cô chưa báo với chú mình sao?” Cổ Mạch lại hỏi.



Trần Hiểu Khâu khẽ chau mày: “Trình tự nên đi thì bắt buộc phải đi.”



Cổ Mạch bĩu môi.



Về vấn đề của gia đình Nam Cung Diệu, chúng tôi không tiện sắm vai kẻ tọc mạch. Tí Còi là chúa lắm chuyện, nhưng có lẽ đang bị sốc nặng, vẫn còn đang rối rắm với năng lực của mình, nên ngơ ngơ ngáo ngáo mãi. Quách Ngọc Khiết cũng rất lắm chuyện và là người bị thương nhẹ nhất, nhưng bây giờ lại đang vô cùng yên lặng.



Tôi lên tiếng hỏi: “Ma nữ đâu?”



“Chết rồi.” Cổ Mạch đáp ngay.



Tôi quay qua nhìn anh ta, đợi đoạn tiếp theo.



“Bị Mạc Vấn giết rồi. Tôi chỉ nghe thấy âm thanh.” Cổ Mạch nhún vai, “Hắn ta không chỉ có thể hút máu tươi, mà còn có thể nuốt chửng đồng loại. Những con ác ma ghê gớm đều như vậy cả, toàn là đồ máu lạnh.”



Nói xong, Cổ Mạch rên rỉ trở người.



Anh ta sờ cái lưng của mình, lầm bầm chửi bới mấy câu.



Cái bộ dạng ấy hệt như mấy ông già bảy tám mươi tuổi, xương cốt đều rệu rã hết rồi.



Nếu như Cổ Mạch có thể sống đến lúc đó thì nhất định cũng là một ông già vô cùng đáng ghét.
Tim tôi đập điên loạn.



Bị thương tích đầy mình, cộng thêm sử dụng năng lức quá độ đã khiến thân thể và tâm hồn tôi rã rời.



Trong thoáng mơ hồ, tôi ngủ thiếp đi.



Tôi không biết là nên hy vọng Mạc Vấn sẽ “báo mộng” cho tôi; hay là vì đảm bảo an toàn, cũng vì không muốn chuốc thêm rắc rối, mà cứ thế ngủ một giấc ngon lành cho xong.



Phải biết là ngay từ đầu em gái vốn đã an toàn. Nhưng do tôi nôn nóng đi tìm nó, cắm đầu cắm cổ giải quyết Mạc Vấn, dẫn đến thay đổi quá khứ, khiến nó…



Có lẽ do sự mâu thuẫn nội tâm này mà tôi mãi vẫn không ngủ thẳng giấc được.



Tôi nghe thấy những âm thanh mơ hồ, loáng thoáng tiếng sóng biển, tiếng gió reo, cả tiếng chim chóc côn trùng… Chốc chốc hình như tôi thấy mình đang ở một khu rừng vùng duyên hải, chốc chốc lại giống như đang ở giữa chốn đô thị ồn ào.



“… Cái thế giới này, thuở ban đầu vốn không có ma quỷ.”



Ai đang nói chuyện?



Không, không phải, không phải nói, là một ý nghĩ, một đoạn kí ức.



“… Ừ… Biết đặt tên gì cho cậu nhỉ… Haizz… Sao cậu lại quên hết mọi chuyện lúc còn sống thế hả? Mà vậy cũng không phải là không tốt, quên được đôi khi lại càng hay… Thực ra, một đời người, giai đoạn trẻ con là ngây thơ hồn nhiên, là vui vẻ nhất. Có điều, ‘ngây thơ’ không thích hợp để đặt tên đâu…”



Âm thanh của giọng nói này không có gì đặc biệt, nhưng giọng điệu thì khiến người ta cảm thấy yên bình.



“… Mạc Vấn, tôi không có điên. Đây là chuyện có thể làm được. Cả cuộc đời tôi không nhìn thấy được cái ngày ấy đến, nhưng đời sau và nhiều đời sau nữa… Chỉ cần vẫn được truyền thừa thì ắt có một ngày, sẽ có người làm được.”



“… Ha ha…! Tôi sẽ không thể nhớ được chuyện của kiếp trước, nhưng chấp niệm của con người thì sẽ không biến mất. Huống hồ còn có cậu. Mạc Vấn à, cậu sẽ tồn tại vĩnh viễn mà.”



“… Đừng lo, chỉ cần tôi đi đầu thai, không bao lâu sẽ trở lại cái thế giới này. Mạc Vấn, cậu…”



Tiếng nói bỗng nhiên im bặt.



Tôi cảm nhận được một loại đau khổ tựa như một cơn sóng lớn, đánh ầm vào linh hồn của tôi.