Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 853 : Mạc vấn (2)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Tầm nhìn của tôi bị ánh lửa bao trùm.



“Các người… giết ông ấy rồi… Ông ấy… hồn bay phách tán rồi… Không còn kiếp sau nữa… không còn cái ngày đó nữa… Ông rõ ràng đã nói, chấp niệm sẽ không biến mất…”



Tiếng nói của Mạc Vấn vang ra từ trong đám cháy.



Tôi mở choàng mắt ra.



Đối diện với biển lửa, có rất nhiều người ăn mặc thời cổ đại đang đứng đó. Ai nấy cũng đều cầm trên tay một khúc gỗ, lớn nhỏ đủ loại. Trên mỗi cây đều có hoa văn điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ.



Tim tôi đập thình thịch.



“Chấp niệm của ngươi quá sâu, là nguyên nhân không thể nào đầu thai được. Phải được nuôi dưỡng trong pháp khí của gia tộc ta một ngàn năm, tẩy trừ đi ý niệm, mới có một cơ hội sống sót. Ác ma, đừng có mãi không chịu tỉnh, ngoan cố ngu ngốc nữa. Bằng không, ngươi cũng sẽ phải chịu cảnh hồn bay phách tán.”



Trong đám đông, có một người cầm khúc cây ném thẳng về phía tôi.



Đầu tôi tự động ngẩng lên, nhìn khúc gỗ đó, rồi lại nhìn qua những người đang trong tư thế sẵn sàng tấn công kia.



Khóe miệng chợt nhúc nhích.



“Ông ấy nói, chấp niệm sẽ không biến mất. Nhưng ông ấy đã quên, chấp niệm gắn chặt với hồn phách, mà hồn phách có thể bị tan biến.”



Giọng nói của Mạc Vấn mơ mơ hồ hồ. Những lời này hắn không nói ra, mà chỉ là ý nghĩ trong đầu hắn mà thôi.



Khúc cây đó bay vào đầu tôi, tôi cảm nhận toàn bộ cơ thể như bị cuốn vào trong hố đen, ý thức lần nữa trở nên mờ mịt.



“Chấp niệm của ta sẽ không tiêu trừ được đâu. Đến khi ta thoát ra lần nữa, ta sẽ… giết… toàn… bộ… gia… tộc… các… ngươi!”



Sự thù hận nuốt chửng tôi. Cơn sóng cảm xúc rút lui rồi lại dâng lên lần nữa.



Lần này là tâm trạng kinh ngạc vui mừng đến điên dại.



“Điều ông ta nói đã thành sự thật rồi! Thật sự đã xuất hiện rồi! Ngày hôm nay, cuối cùng…!”



Trong lúc Mạc Vấn sung sướng như điên, tôi nhìn thấy mình qua tầm mắt của hắn.



Nhưng tôi chưa kịp phản ứng gì thì cảnh tượng đã lập tức biến đổi.



Người của đoàn làm phim lăn lộn rên rỉ trên mặt đất, sau lưng là tiếng la hét của đám đông.



Mạc Vấn quay người lại, quét mắt qua đám người đang hớt ha hớt hải ấy.



Trong đó, có người tháo chạy như điên, có người chết điếng tại chỗ, lại có người thì to gan rút điện thoại ra quay phim.



Tôi nhìn thấy em gái mình bị người ta va phải, trái tim nhảy dựng trong lồng ngực.



Nhưng ánh mắt của Mạc Vấn đã nhanh chóng rời khỏi em gái.



Hồn phách của hắn đang rất đau, những hồn ma nhà họ Cát đang tóm chặt hắn, khiến hắn vô cùng tức giận.




Nhưng cái chết của Mạc Vấn rất kì lạ, không phải bị tôi nghịch chuyển thời gian, biến thành hư vô, mà là bị vỡ vụn… Hắn bị những hồn ma nhà họ Cát xét nát sao?



Thế hiện thực của hiện tại thì sao?



Mạc Vấn đụng độ với tôi, lại là cảnh tượng như thế nào? Nam Cung Diệu và Cổ Mạch tìm ra thi thể của em tôi, lại là tình huống ra sao?



Lòng tôi chợt quặn thắt.



Cánh tay khô đét của nhỏ em, lúc đó đã được đặt trong tay tôi.



Tôi tuy không nhìn thấy bộ dạng của nó lúc đó, nhưng có thể tưởng tượng được, lúc đó nó thê thảm thế nào.



Rõ ràng là mình muốn bảo vệ nó, nhưng hết đến lần này đến lần khác… chính tôi đã khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn!



Trước lúc tôi thay đổi quá khứ, em gái đã chạy thoát khỏi phim trường, lần thứ hai thay đổi quá khứ, tôi đã giết chết Mạc Vấn trước mặt nó, nhưng hiện thực của hiện tại thì…



“Anh Kỳ, anh không sao chứ?” Gã Béo hỏi.



Tôi lắc đầu.



Những câu đố chưa có lời giải đã trở nên vô nghĩa.



Cái “ngày đó” trong giấc mộng của Mạc Vấn, bây giờ đã bén rễ trong lòng tôi.



Một thế giới không có ma quỷ, không có chuyện quái dị, mới là một thế giới đẹp đẽ nhất nhỉ.



Sự phán quyết công bằng, xử phạt công bằng mà Diệp Thanh cần, cũng có thể được xây dựng trên nền tảng đó phải không?



Ngày đó… sẽ đến chứ? Là do tôi mang đến sao?



Tôi cảm thấy hoang mang, hô hấp trở nên khó khăn.



Không phải là vì muốn trốn tránh trách nhiệm nặng nề, mà là tôi thật sự chẳng biết phải làm thế nào cả.



Cách đây không lâu, tôi còn nghĩ đến chuyện tìm một con ma cổ xưa hơn Mạc Vấn, để xóa bỏ đi cái nguồn cơn đã khiến cho Ông Trời bị điên. Nhưng lúc ấy, đó chẳng qua là một suy nghĩ thật ngây thơ. Bây giờ, tựa như nó đã biến thành một loại nghĩa vụ, bị người ta đưa cho một hi vọng thật nặng nề.



Người có thể làm được những chuyện kinh thiên động địa kiểu ấy, phải là Diệp Thanh, không phải là tôi mới đúng.



Diệp Thanh không nghĩ đến chuyện xóa bỏ ngọn nguồn của các hiện tượng quái dị sao?



Cái người tên Liễu Triệt đó, quả thật là một thằng điên… điên nặng…



Tôi hoang mang nhận ra, con ma có khả năng hỗ trợ cho tôi, tốt nhất để tôi đạt được mục đích này, chính là Mạc Vấn. Chúng tôi có cùng một mục tiêu.



Nhưng bây giờ, Mạc Vấn đã bị tiêu diệt triệt để rồi…



Bị chúng tôi, bị Ông Trời điên kia xóa sổ rồi…