Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 883 : Mã số 038 - Ghi chép nhìn trộm (14)
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
“Nói vậy thì ông không biết chỗ ở của họ ở Dân Khánh. Vậy ông biết số điện thoại của họ không?”
“Số điện thoại à….” Tròng mắt người đàn ông lại láo liên, liếc về chỗ tiền: “Trí nhớ tôi kém lắm… Số điện thoại…”
“Nếu chúng tôi không tìm ra người, thì ông chuẩn bị tinh thần nằm trên cái giường này suốt đời đi, không cần ngồi dậy nữa.” Diệp Thanh bình tĩnh nói.
Video không quay Diệp Thanh, nhưng người đàn ông rùng mình một cái, ngửa ngưởi ra sau, “Tôi… tôi không rõ nữa. Tôi thật sự không biết. Chúng… sau khi thằng súc sinh đó đón cả nhà nó lên, thì không ai biết nữa. Lúc trước người nhà nó biết, bây giờ thì không ai biết nữa.”
“Thế người nhà mấy cô gái đó thì sao?”
“Chồng mấy đứa nó đều ra bên ngoài làm công. Tôi cũng không biết bọn họ đã nói gì. Ba đứa con gái nhà tôi đều đã gả cho người ta hết rồi, tôi một thân một mình, làm sao biết được chứ? Lúc trước tôi còn tìm đến nhà họ đòi tiền, họ còn đánh tôi một trận đây này. Tôi thật sự không biết đâu!” Người đàn ông bắt đầu mất kiên nhẫn, “Mấy cậu đi tìm người khác mà hỏi, hỏi tôi thì cũng như không!”
Ống kính vẫn đứng im.
Người đàn ông hết nhìn phải lại nhìn trái, vẻ mặt lo lắng thấp thỏm.
“Giờ hỏi ông thêm một chuyện nữa. Ở chỗ này có truyền thuyết về thần núi các kiểu không?” Diệp Thanh hỏi.
Mặt người đàn ông đầy hoang mang: “Thứ gì? Yêu quái trong núi hả?”
“Các ông chưa từng tế bái thứ gì tương tự như thế sao? Cũng không có truyền thuyết gì ư?” Diệp Thanh lại hỏi.
Ông ta tiếp tục hoang mang: “Tôi… Tôi cũng không phải người có gốc gác ở thôn này, tôi…”
“Ông không phải gốc ở đây sao?” Lưu Miểu lặp lại một lần nữa.
Người đàn ông nuốt nước miếng một cái.
“Nói, rốt cuộc là chuyện gì?” Lưu Miểu quát lên.
Người đàn ông lúng túng: “Tôi… Tôi từ xứ khác chạy trốn đến đây. Tôi cũng không ngờ… Tôi phạm tội ở nơi khác, rồi… Vốn dĩ tôi định chạy vào trong núi, nhưng chợt sảy chân một cái, rồi lăn từ trên núi xuống. Chân tôi vì thế mà bị gãy. Người ở đây phát hiện ra mới mang tôi trở về. Từ đó tôi ở đây luôn, tìm một quả phụ… Tôi… Tôi cũng không biết chuyện gì của họ cả. Họ có kể cho tôi nghe chuyện gì đâu. Nếu các cậu có thù hằn gì với thằng súc sinh đó, thì đi tìm người khác đi, tôi thật sự không biết!”
Video tua nhanh, giọng nói của những người trong thôn đó trở nên léo nhéo, không nghe ra họ đang nói gì.
Ống kính tiếp tục di chuyển, vào đến trong nhà. Màn hình trở lại tốc độ bình thường.
Giọng Lưu Miểu vang lên.
“Nam Cung, chúng tôi đến thôn Núi rồi. Bên này không tìm được người. Anh tra ra được số điện thoại chưa?”
Giọng Lưu Miểu dừng một lúc.
“Được, biết rồi. Chúng tôi sẽ trở về.”
Tiếng ngắt điện thoại vang lên.
Màn hình chợt dừng lại, video đến đây là kết thúc.
Ngày 23 tháng 10 năm 2006, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200610231532.mp3.
“Chào anh Vu.”
“Ừ, tôi… không biết là chuyện gì, không biết cái này có phải là…”
“Anh gặp phải chuyện gì vậy?”
“Tôi… vừa rồi, mới vừa rồi tôi đang xem tivi, sau đó trong tivi… hình như tín hiệu bị trục trặc, có kênh của nhà khác nhảy vào, cái đó… tôi không biết có phải…”
“Trên tivi chiếu gì?”
“Là… là một cánh rừng đang cháy. Đám cháy rất lớn, trải dài từ trên núi xuống dưới chân núi. Có thể nhìn thấy đám cháy lan nhanh xuống, tràn vào những đám ruộng ở dưới chân núi. Ở đó, hình như máy quay được đặt trong thôn, người trong thôn chạy tán loạn, họ nói chuyện tôi nghe không hiểu. Mà những người đó… hình như không phải làm phóng sự, mà là làm phim, phim cổ trang thì phải. Ống kính sau đó rung lắc liên tục, âm thanh đi kèm tôi cũng nghe không hiểu. Không biết đó là ở đâu… Hình như là tiếng địa phương... nội dung còn cắt đoạn nữa. Tôi… đại khái cũng hiểu được chút chút. Là ngọn núi bốc cháy, người trong làng bỏ chạy, mang theo đồ đạc, sau khi đám cháy tàn thì họ trở lại. Hình như họ đang quỳ trước người nào đó. Sau đó họ còn tạc một bức tượng, hình như là một người nữ. Người đó tóc dài, tôi cũng chẳng biết có phải là nữ không nữa… rồi họ chuyển bức tượng lên núi. Sau đó còn vác quan tài lên núi nữa... rồi đứng từ trên núi nhìn xuống dưới làng. Sau đó thì hình như máy quay bị đổ xuống đất. Màn hình tivi bị nhiễu. Hình ảnh nhấp nháy một lát… Tôi không chắc lắm… Lát… sau, hình như tôi nhìn thấy… nhìn thấy một đôi mắt…”