Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 884 : Mã số 083 - Ghi chép nhìn trộm (15)
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
“Đôi mắt mà anh nhìn thấy đó là hình ảnh trên tivi hay là bóng phản chiếu trên màn hình?”
“Tôi nghĩ… chắc là hình ảnh trên tivi đó, đúng, là hình ảnh trên tivi, không phải bóng phản chiếu đâu.”
“Nếu vậy, có lẽ đó là thông tin mà cô gái kia muốn gửi đến anh. Tạm thời chúng tôi chưa thể giải mã được đoạn thông tin này. Có điều, mong anh cứ yên tâm, chúng tôi đã cho người đến thôn Núi tìm kiếm rồi và cũng đang điều tra số điện thoại được gọi từ bên đó, tin rằng rất nhanh là có thể tìm được vị trí hiện tại của cô gái kia.”
“Ồ, được. Được… Mọi người…”
“Anh Vu, anh còn phát hiện gì nữa à?”
“Tôi cũng không biết nói sao. Nhưng đoạn phim đó, ý tôi là những thứ mà tôi đã xem trên tivi khi nãy ấy, hình ảnh khá mờ, tựa như… các cô có biết cảm giác đôi mắt đẫm nước không? Chính là kiểu đó. Đoạn sau, khúc mà từ trên núi nhìn xuống thôn ấy, chính là có chút mờ, kiểu như mắt đã ngấn lệ rồi, cho nên những thứ tôi trông thấy đều nhòa nước, mờ mờ… Nếu là phim thì… lúc đầu tôi cứ ngỡ là do phim, tôi nghĩ là đạo diễn phim này muốn biểu đạt sự bi thương các kiểu…”
“Anh cho rằng những gì mà cô gái ấy truyền đạt cho anh là kí ức bi thương?”
“Có thể… Nhưng mà… mấy người ăn mặc cổ trang đó… Tôi cũng không nói rõ được.”
“Vâng, tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ chú ý.”
“Được. Được.”
Ngày 23 tháng 10 năm 2006, điều tra được có tất cả 37 cuộc liên lạc giữa Dân Khánh và thôn Núi, trong đó có 23 cuộc gọi bằng di động, 14 cuộc gọi bằng máy bàn. Nếu thống kê trên số máy thì có 7 số di động và 2 số máy bàn.
Ngày 24 tháng 10 năm 2006, điều tra về hai số máy bàn, xác định chúng nằm trong phạm vi thị trấn cổ Cát Tường ở ngoại ô Dân Khánh.
Ngày 25 tháng 10 năm 2006, đến thị trấn cổ Cát Tường điều tra. File video 03820061025.wav.
… Rè rè…
“… Cô gái à, câu hỏi này của cô… Người xứ khác đến đây đông lắm, đây là điểm du lịch mà!”
“Có những người bên ngoài nào đến ở dài hạn, hơn nữa chủ yếu là nữ không ạ?”
“Hả? Ý cô là nhân viên phục vụ à? Quán nhỏ như chúng tôi không có mướn phục vụ, mấy quán ăn lớn bên kia thì hình như thuê không ít nhân viên, còn phải trải qua huấn luyện, mặc đồng phục, bới tóc cao, rất chuyên nghiệp luôn.”
“Cái này thì tôi không rõ.”
“Xin đợi chút…”
… Rè rè…
“…Không biết, không biết, tôi cũng vừa ở nơi khác đến thôi, không rõ lắm.”
… Rè rè…
“… Chưa từng nghe, các cậu tìm sai chỗ rồi cũng nên.”
“Chúng tôi nhận được sự ủy thác của người khác. Một người cha ở quê của họ đến nhờ chúng tôi đi tìm con giúp, ông ấy tội nghiệp lắm, bị tật ở chân, trên đường qua đây…”
“Ôi chao! Đã bảo là không biết rồi mà!”
Cộp cộp cộp…
“Chậc, xem ra làm trùm một cõi thật rồi.”
“Có vẻ là vậy.”
“Linh, em nói xem, chúng nghe được tin này thì có đi tìm ông què kia tính sổ không?”
“Dù không đích thân đến tính sổ, thì cũng sẽ gọi điện thoại thôi. Cứ giăng sẵn lưới chờ đó đi.”
“Chỉ sợ là trước lúc chúng ta tìm được thì cô gái đó đã…”
“Anh không nói cái gì bớt xúi quẩy hơn được à?”
“Haizz, chẳng biết nhóm của sếp bên đó tìm kiếm sao rồi...?”