Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 885 : Mã số 083 - Ghi chép nhìn trộm (16)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Ngày 29 tháng 10 năm 2006, phát hiện địa điểm cư trú của người thôn Núi, báo tin cho cảnh sát. Phía cảnh sát chưa tìm được Tam Nha trong căn nhà đó.



Ngày 1 tháng 11 năm 2006, khu vực gần thôn Núi xảy ra cháy rừng, đám cháy vẫn chưa khống chế được, không thể xác định được số người tử vong trong thôn Núi. Kèm: Bản trích bài báo.



Ngày 5 tháng 11 năm 2006, xác định Trương Đống Lương tử vong do mất máu quá nhiều, nghi là tự sát, đôi mắt ông ta bị móc ra, đồng thời nuốt vào trong bụng. Thi thể được phát hiện bên trong phòng trọ. Kèm: bản photo báo cáo khám nghiệm tử thi của phía cảnh sát.



Ngày 6 tháng 11 năm 2006, nhận được cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200611060321.mp3.



“Phù… Ực…”



“Xin chào, anh Vu.”



“Ực… Phù…”



“Anh Vu, anh vẫn ổn chứ?”



“Tôi… Tôi không biết... Tôi…”



“Anh Vu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”



“Hả? À… Chuyện… chuyện là… lúc nãy tôi… máy tính khởi động, tự nó mở lên. Bên trong tự động trình chiếu, khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi… Tôi không biết… Bây giờ trong phòng làm việc còn có âm thanh nữa, tôi không dám vào xem. Tôi… không biết có phải bị nhiễm virus hay không, hay là do cái khác… Tôi…”



“Anh đang ở nhà phải không? Bây giờ chúng tôi đến nhà anh kiểm tra thử, có được không?”



“Được chứ, thế thì tốt quá!”



“Xin anh tạm thời đừng tự ý làm gì cả, giữ liên lạc với chúng tôi nhé.”



“Được, được.”



Ngày 6 tháng 1 năm 2006, đến nơi ở của người ủy thác. File ghi âm 03820061106.wav.



“Mọi người đến rồi à! Ở đây, phòng làm việc bên này, cái thứ đó vẫn đang phát!”



“Được.”



Vù vù… vù vù…



“Hu hu…”



Cộp cộp cộp…



“Sao… sao vậy?”



“Cô Tam Nha kia đang truyền đạt thông tin đến anh.”



“Tôi? Tại sao chứ? Tôi… Tôi đâu có…”




Gã đàn ông cười khẩy một cái: “Người ta giàu chứ đâu có ngu. Một con đàn bà ‘nát bấy’ như thế này, mà ông ta bỏ ra trăm nghìn thì mới đúng là ngu!”



“Thôi bỏ đi. Anh nhanh tay lên coi. Hôm qua hứa là hôm nay sẽ đưa tôi đi mua quần áo đấy.”



“Được rồi. Tắm sạch sẽ rồi đưa nó về phòng. Nhanh thôi.” Người đàn ông nói.



Âm thanh và hình ảnh đều rất rõ ràng.



Gã đàn ông quay đầu lại, rút ống nước ra, cúi người túm lấy cổ áo của người phụ nữ.



Góc máy hướng lên cao, quay được mặt gã đàn ông, trần nhà cùng bóng đèn vàng ố.



Màn hình rung lắc mấy cái, rồi đột nhiên rơi xuống.



Một cánh tay quơ qua quơ lại trước màn hình, lát sau, cánh tay đó đưa xuống phía dưới màn hình.



“Sao vậy hả? Nhanh lên đi chứ!” Người phụ nữ kia thúc giục.



Mặt mày gã đàn ông tái mét, gắt lên: “Cô ta không thở nữa!”



“Cái gì?” Người phụ nữ cất tiếng the thé: “Đừng có chọc cười tôi! Sao… sao lại tắt thở? Nó giả bộ hả?”



Không biết gã ta đã làm gì, mà màn hình có thêm nước đục ngầu.



“Con mẹ nó! Lúc nãy lo nói chuyện với cô, quên không rút ống nước ra…” Người đàn ông gắt gỏng nói.



“Anh đổ thừa cho tôi nữa à? Tôi đâu có bảo anh cắm vòi nước vào họng nó chứ! Hơn nữa, mũi nó có bị bịt đâu!” Người phụ nữ lớn tiếng cãi lại, rồi quát lớn, “Mấy người nhìn cái gì? Mau cút đi! Cái lũ buồn nôn, đừng có đến gần tao.”



“Được rồi!” Gã đàn ông quát to, sắc mặt nặng nề nhìn chăm chú màn hình: “Bây giờ phải tìm cách đưa người ra. Mẹ nó, xúi quẩy thật!”



Gã ta kéo thân thể người phụ nữ ra ngoài.



Nhưng lạ một điều là, ống kính không di chuyển theo.



Trên màn hình, cái xác trắng bệch của người phụ nữ bị gã đàn ông kéo ra ngoài, để lại một vệt nước dài trên sàn nhà.



Đôi mắt người phụ nữ vẫn đang mở, nhìn trừng trừng về phía ống kính. Một đôi mắt thất thần và đờ đẫn, cứ luôn nhìn về phía ống kính.



Gã đàn ông kéo thi thể ra khỏi nhà vệ sinh, vừa buông tay thì nửa thân trên của thi thể rớt xuống sàn.



Đầu của thi thể vẹo qua một bên, trong miệng ọc ra một vũng nước trên sàn nhà. Trong hốc mắt, con người hình như khẽ động đậy một lát và vẫn nhìn chăm chú ống kính. Mãi cho đến lúc thi thể lại bị gã đàn ông lôi đi tiếp, rồi biến mất khỏi màn hình.



Video nhấp nháy rồi bị nhiễu.



Sau đó, một cánh rừng trên núi xuất hiện trong màn hình.