Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 896 : Bắt đầu (1)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Tôi ra lệnh cho mình phải bình tĩnh lại.



Bây giờ chắc Trần Hiểu Khâu mới bị Vương Hồng Nghệ nhập vào, chỉ cần nghịch chuyển một chút thời gian, là có thể giải quyết xong vấn đề này.



Tôi suy nghĩ thật rõ nguyên nhân của chuyện này, đồng thời xác định rõ mình cần phải làm gì xong, thì chuẩn bị ra tay.



Lúc này Vương Hồng Nghệ đã đóng cửa tủ, quay người lại.



Ánh mắt, động tác của cô ta đều rất tự nhiên, giống hệt Trần Hiểu Khâu, một chút cũng không hề nhìn ra cô ấy đang bị một con ma nhập vào, khống chế thân thể.



Tôi đưa tay về phía Vương Hồng Nghệ, trong đầu không ngừng lặp lại ý niệm nghịch chuyển thời gian.



Nhưng trước khi tay tôi chạm vào vai Trần Hiểu Khâu thì tôi lại nghe thấy tiếng chuông gió.



Tay tôi giống như chạm vào một chùm chuông gió vô hình, các ngón tay bị các tấm gỗ chặn lại, sợi dây nối các bản gỗ lại với nhau thì quấn quanh tay tôi, siết chặt vào bên trong da thịt.



Tay tôi không thể động đậy được nữa, Vương Hồng Nghệ đã đi ra ngoài rồi.



Tôi đành nghiến răng rụt tay lại.



Điều kì lạ là khi tôi vừa rụt lại thì chuông gió hình như liền biến mất.



Cái thứ đó quả nhiên có vấn đề!



Tôi nghĩ như vậy, bước nhanh đến mấy bước, đuổi theo Vương Hồng Nghệ bây giờ đã ra khỏi phòng ngủ, một lần nữa đưa tay về phía cô ta.



Nếu chùm chuông gió có vấn đề, thế thì phá hủy nó trước!



Tôi đã có sẵn ý định, nên khi ngón tay bị quấn chặt, trong đầu không ngừng lặp lại suy nghĩ phá hủy chùm chuông gió.



Thoáng chốc, tôi nhìn thấy chuông gió đang quấn trên tay.



Những mảnh gỗ bạc màu, dây thừng thô ráp. Chùm chuông gió này đã quá cũ kĩ, nhưng bất chợt, nó đã khôi phục lại trạng thái mới tinh bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được!



Tôi vội rụt tay lại, chuông gió một lần nữa biến mất.



Khốn kiếp!



Tôi nhớ ra, lúc bà cụ tặng cho nhóm Thanh Diệp cái chuông gió thì nó vốn đã rất cũ kĩ rồi. Năng lực của tôi biến nó trở lại như mới, thì e là cũng sẽ phục hồi lại năng lực vốn có của nó mất!



Không, chỉ cần vượt qua một ngưỡng thời gian nào đó, thì nó vẫn sẽ bị tôi tiêu hủy thôi.




Bây giờ Vương Hồng Nghệ tính làm gì, tôi đã đoán ra.



Cô ta muốn đến trả thù tên tội phạm kia!



Chỉ có thể là như vậy!



Chuông gió vẫn chưa bị tôi tiêu diệt, xem ra nó vẫn còn đang trong trạng thái có thể phát huy tối đa sức mạnh.



Không biết là nó có lịch sử đặc biệt lâu đời, hay có năng lực đặc thù nào đó, hoặc là năng lực của tôi cứ tiếp tục được sử dụng như thế nên bị tiêu hao dần sức mạnh, tóm lại là tôi vẫn mãi chưa tiêu diệt được nó, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa thể biến nó thành một đống mảnh vỡ.



Vương Hồng Nghệ vừa đi, vừa cúi đầu nhìn điện thoại, rồi bất giác dừng lại ở một ngã tư.



Trước mặt là đèn xanh.



Suốt dọc đường, cô ta vẫn hoàn toàn tuân thủ quy tắc giao thông.



Cô ta cúi đầu nhìn chiếc điện thoại, thân thể khe khẽ run lên.



Đây là một cơ hội tốt của tôi!



Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vẫn có thể vật lộn với chùm chuông gió thêm một trận nữa, biết đâu có thể tiêu diệt được nó!



Tôi lao đến bên cạnh Vương Hồng Nghệ, tựa hồ là dán lên người cô ta, việc này khiến toàn bộ thân thể đều bị sợi dây đang xâu kết các thẻ gỗ quấn lại.



Tôi bị quấn như một con tằm trong kén, toàn thân đau đớn, nhưng vẫn phải cắn răng tiếp tục.



Vẻ mặt của tôi bây giờ có lẽ đang rất vặn vẹo. Khi tôi lại liếc mắt qua nhìn màn hình điện thoại đang trên tay Vương Hồng Nghệ, cơ mặt đang căng như dây đàn của tôi lập tức giãn ra.



Trên màn hình là trang cá nhân trên mạng xã hội của Vương Hồng Nghệ.



Cô ta đã đăng nhập vào trang cá nhân của mình, đang gõ trạng thái, hình như muốn kể lại toàn bộ quá trình dẫn đến cái chết của mình, để tố cáo tên tội phạm kia.



Ở phía dưới ô viết trạng thái đó, có dòng trạng thái vừa mới đăng lên của một người mà Vương Hồng Nghệ đang theo dõi, tài khoản đó tôi cũng biết. “Hoa sen từng cánh hé”, đây là nick name của Triệu Liên. Dòng trạng thái phía dưới nick name đó có khá nhiều icon khóc lóc và giận dữ.



“[Chuỗi icon khóc] Tại sao lại nói những lời đó? Sao bạn ấy có thể làm những chuyện như vậy được? Rõ ràng chúng ta là những người bạn tốt nhất của nhau, rõ ràng chúng ta vừa mới mất đi một đứa bạn thân nhất mà. [Chuỗi icon khóc] Rốt cuộc các bạn đang nghĩ gì thế hả? Chuyện đó bạn ấy cũng vô tội mà! Trước đây chúng ta rõ ràng đã hứa với nhau, không ai được nhắc đến nữa! Rõ ràng chúng ta đã cùng nhau an ủi bạn ấy! [Chuỗi icon giận dữ]”



Ầm ầm!



Cơn mưa giông đã bắt đầu.