Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 897 : Bắt đầu (2)
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Thân thể của Trần Hiểu Khâu run rẩy trong cơn mưa tầm tã.
Mây đen trùm kín bầu trời, ánh đèn đường trở nên mờ ảo.
Khi tia chớp lóe lên trên bầu trời, thân thể Trần Hiểu Khâu theo đó cũng sáng lên kì dị.
Vương Hồng Nghệ đang run, khiến cho khuôn mặt của Trần Hiểu Khâu lộ ra biểu cảm nhăn nhó mà cô ấy chưa từng lộ ra trước đây.
Nước mưa đã làm ướt chiếc điện thoại, nhưng nó vẫn còn vận hành được.
Vương Hồng Nghệ run rẩy đăng nhập vào phần cài đặt trang cá nhân của mình, trong đó, có thể nhìn thấy các thiết bị được đồng bộ hóa, thời gian, địa điểm, địa chỉ IP mỗi lần đăng nhập, và cũng có thể tra ra các tập tin đã bị xóa rồi di chuyển vào thùng rác.
Vương Hồng Nghệ xem từng cái một, tay không ngừng gạt nước mưa rớt trên màn hình. Tôi đứng sau lưng cô ta, nên cũng có thể xem được những nội dung trên ấy.
Những thiết bị liên quan của cô ấy có những mấy cái, gồm máy tính, điện thoại, máy tính bảng. Nhưng những thiết bị hiển thị trong thông tin đăng nhập thì nhiều hơn số lượng ấy.
Vương Hồng Nghệ quay trở lại thùng rác, trong đó có vài tin nhắn đã bị xóa, là tin nhắn riêng với người khác, nội dung vô cùng tình cảm.
Thân thể Vương Hồng Nghệ run lên dữ dội.
Cô ta thoát ra khỏi thanh trình duyệt web, chọn vào phần mềm liên lạc online, đăng xuất tài khoản của Trần Hiểu Khâu, đổi qua tài khoản của mình.
Trong này có thể tra được nhiều thông tin hơn.
Vương Hồng Nghệ nhìn chằm chằm ô đăng nhập mật mã điện thoại rất lâu, thân thể không còn run nữa, mà đơ ra như một bức tượng, không một chút nhúc nhích.
Chuông gió chợt buông tay tôi ra.
Tôi vui mừng, nhấc tay chụp lấy Vương Hồng Nghệ.
Nhưng tay tôi tựa như đang chạm vào một tảng nước đá, vừa cứng vừa lạnh, hoàn toàn không giống thân thể con người.
Tôi trở nên hoảng hốt, vội vàng sử dụng năng lực.
Nhưng Vương Hồng Nghệ không có một chút thay đổi nào.
Thậm chí, cô ta không hề nhìn tôi, mà cứ duy trì đôi mắt thất thần đờ đẫn đó mãi.
Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm.
Tiếng chuông gió một lần nữa vang lên, âm thanh lần này nghe văng vẳng, tựa như từ đằng xa truyền đến, kèm theo âm vang kì lạ, lúc có lúc không, do bị tiếng mưa át đi.
Vương Hồng Nghệ vẫn không nhúc nhích, nhưng thân thể Trần Hiểu Khâu đã xuất hiện biến đổi.
Không phải như tôi nghĩ là Vương Hồng Nghệ bị đuổi đi, Trần Hiểu Khâu hồi phục bình thường, mà là một loại biến đổi khác.
Khuôn mặt của người phụ nữ này rất giống với khuôn mặt mỹ nhân cổ điển, ánh mắt nhìn người lạnh lùng xa cách, nhưng không hề khiến người ta khó chịu. Vẻ mặt của cô ấy không hề biến đổi, nhưng lại rất nghiêm túc.
“Cậu biết tôi à? Hơn nữa, còn quấn chặt với tôi nữa?” Người phụ nữ hỏi.
Tôi nhất thời nghẹn lời, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Tình huống này khác hẳn những tình huống trước đây tôi gặp phải.
Trần Hiểu Khâu… thân thể cô ấy biến thành cái bộ dạng này.
Là sao nhỉ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Đợi đã… Cảnh tượng này… loại cảnh tượng thân thể phát sinh biến đổi… hình như tôi đã thấy ở đâu rồi?
Tôi bắt đầu hồi tưởng lại.
“Nếu không chịu trả lời, thì cùng tôi làm việc này trước đã.” Người phụ nữ không hề giận, nói xong quay người lại tiến về phía trước.
Tôi không biết cô ấy muốn làm gì, nhưng bây giờ đành phải đi theo xem sao.
Cô ấy bước từng bước một thong thả, dáng bước đi của cô ấy rất giống Trần Hiểu Khâu, nhưng không giống hoàn toàn.
Sau lưng cô ấy giống như mọc thêm một đôi mắt, luôn luôn duy trì ổn định cự ly cách tôi một bước chân ở phía trước lệch sang bên trái.
Sau khi đi theo cô ấy một đoạn, cuối cũng tôi cũng đã nhớ ra màn biến đổi thân thể này, tôi đã từng thấy ở đâu.
Đó là trong một bộ hồ sơ của Thanh Diệp, cô gái tên Hầu Gia Ninh bị kẻ ác theo dõi, bắt cóc rồi sát hại. Người ủy thác vụ đó là một người đàn ông xui xẻo, chỉ có duyên gặp được cô ấy vài lần, chưa kịp tỏ tình thì lại bị người của đám tội phạm đó lợi dụng. Sau đó, ở Hối Hương… đám tội phạm đó đã gây dựng một hang ổ.
Lần đó, Ngô Linh vẽ ra trận pháp, dùng máu của cha mẹ Hầu Gia Ninh và người ủy thác Xa Thủy Ngọc, gọi hồn của Hầu Gia Ninh về. Cái xác mà hồn ma Hầu Gia Ninh nhập vào chính là…
“Đến rồi.” Người phụ nữ dừng bước trước một cổng chính có treo bảng là đồn công an.
Tôi giật mình nhận ra, tôi chỉ đi theo cô ấy có một khoảng thời gian ngắn thôi, mà đã đi qua một nửa thành phố, đến một đồn công an ở khu vực khác rồi.
Cảnh sát trực cổng hình như không hề nhìn thấy cô ấy, để mặc cho cô ấy đi thẳng vào bên trong.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Thân thể của người phụ nữ hoàn toàn khô ráo, không dính một hạt mưa.
Không có bất kì cảnh sát nào trong đồn nhìn thấy cô ấy. Thậm chí lúc cô ấy mở cửa của một căn phòng nọ, cũng chẳng có ai hay biết gì cả.
Người trong phòng thì lại không giống, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên.