Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 898 : Bắt đầu (3)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Người đó chính là Chu Mai.



Cô ta đang ngồi giữa căn phòng nhỏ, trên chiếc bàn trước mặt có một chiếc ly giấy.



Chiếc ghế trước mặt cô ta bị kéo ra một chút, hình như trước đó có người đã ngồi trên ấy và vừa rời đi.



Sắc mặt của Chu Mai rất tồi tệ, khóe mắt và chóp mũi đều đỏ hoe. Trong thùng rác ở bên cạnh chiếc ghế có rất nhiều khăn giấy đã được dùng.



Cô ta nghi ngờ nhìn lên, hỏi: “Cho hỏi, cô là…”



Tim tôi đập thình thịch, nhìn về phía người phụ nữ trước mặt tôi.



Cô ấy không hề trả lời, sau khi đi vào phòng thì còn thoáng chờ tôi một chút, rồi mới đóng cửa phòng lại.



Cô ấy bước đến chiếc ghế trước mặt Chu Mai, nhưng không ngồi xuống, mà kéo nó rộng ra một chút, đồng thời di chuyển nó hơi lệch về phía đối diện Chu Mai.



Tay trái cô ấy đặt lên lưng ghế, tay phải cũng làm động tác y hệt, thân thể hoàn toàn cân đối.



Tư thế này nhìn vào rất kì quái, vì dưới tay phải cô ấy chẳng có gì cả.



Nhưng vừa nghĩ như thế thì tôi liền nghe thấy tiếng chuông gió và bên dưới tay phải của cô ấy cũng đã xuất hiện một chiếc ghế.



Hai mắt Chu Mai trợn to.



Trên hai chiếc ghế, lần lượt xuất hiện hai bóng người.



Mà hai người này, tôi đều đã gặp, là Vương Hồng Nghệ và Trương Tiêu Gia.



Ngay lập tức Chu Mai đứng bật dậy, thân thể va vào chiếc ghế mình đang ngồi, lúc lùi lại phía sau, còn chút nữa là bị ngã ngửa.




Người phụ nữ búng ngón tay một cái.



Cái đầu của người đàn ông đang ngẩng lên bỗng nhiên thấp xuống.



Tôi trừng mắt, nhìn cổ của người đàn ông thụt vào trong thân thể. Toàn thân gã ta cũng đang bị rút ngắn lại.



Mắt của gã ta lồi ra, ngay sau đó, nguyên khuôn mặt đã lồi ra, đỉnh đầu trở nên bằng phẳng, hệt như có thứ vô hình nào đó, đè lên đầu gã ta từng chút, từng chút một.



Chu Mai hét lên.



Vương Hồng Nghệ và Trương Tiêu Gia đờ mặt nhìn một màn này.



Người đàn ông dần dần bị ép bẹp.



Ngay cả cái chân ở dưới bàn cũng đang bị nén ngược từ dưới lên.



Xương cốt của gã ta vỡ vụn, đâm xuyên qua da, máu thịt trào ra ngoài những lỗ hổng. Từng chút một, giống như lon nước ngọt khi được thu lượm, cuối cùng biến thành một khối bằng phẳng dẹp lép.



Bộp một tiếng, khối thịt bị nén chặt biến mất, máu và thịt nát chảy ra khi nãy cũng biến mất.



Sắc mặt của người phụ nữ không thay đổi.



Chu Mai hét khàn cả giọng, miệng tuy đã há nhưng không phát ra được âm thanh nào. Sắc mặt cô ta trắng bệch, mồ hôi từ trên đầu đến dưới chân chảy ra ướt hết cả người.



Người phụ nữ nhìn cô ta một cái.



Chu Mai giật mình, yếu ớt hét lên: “Không! Không thể trách tôi được! Chuyện này không thể trách tôi được! Là họ… là họ làm tổn thương tôi trước! Tôi chỉ… chỉ muốn để cho họ nếm thử cái cảm giác đó thôi! Là họ! Nếu không phải do họ… thì sao tôi lại gặp phải chuyện đó chứ? Tôi làm sao có thể suýt chút nữa thì bị ma hãm hiếp chứ!”