Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 924 : Ngô linh (16)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Dòng suy nghĩ của tôi bắt đầu hỗn loạn. Bởi lẽ chịu ảnh hưởng của cảnh mộng, lúc này tôi cũng không tính toán rõ được thời gian, càng không đoán được Diệp Thanh nghĩ gì về tôi.



Tôi toát mồ hôi hột.



“… Tôi biết rồi.” Ngô Linh cúp máy, nói với Diệp Thanh và Lưu Miểu, “Em phải về nhà họ Ngô một chuyến.”



“Cái gì? Vì sao?” Lưu Miểu ngạc nhiên thốt lên.



“Ông nội không xong rồi. Em phải về tiễn ông.” Ngô Linh đứng lên, trở về phòng mình, không lâu sau, cô ấy đeo balo bước ra, “Sau khi đến nơi, em sẽ gọi điện về.”



“Không cần bọn anh đi cùng em à?” Lưu Miểu hỏi, “Những người đó hình như không thích em thì phải?”



“Không có gì.” Ngô Linh rất bình tĩnh, còn mỉm cười nói, “Mấy năm không gặp rồi, em chỉ đến nhìn ông lần cuối.”



Cô ấy vẫy tay, rất dứt khoát chuẩn bị rời đi.



Diệp Thanh chỉ nói một câu: “Đi đường cẩn thận.”



Lưu Miểu vẫy tay: “Đến nơi nhớ gọi điện về.”



Cửa Phòng Nghiên cứu đóng lại.



Tay Ngô Linh cầm điện thoại, đang đặt vé qua mạng.



Tôi nhìn thấy thời gian hiện thị là mồng 8 tháng 12 năm 2015.



Ngày 9 tháng 12 năm 2015, Ngô Linh xảy ra chuyện.



Vừa rồi bị Diệp Thanh nhìn khiến tôi túa mồ hôi, giờ càng sợ đến run người.



Chính là lúc này.



Sắp rồi, sắp đến lúc cần tôi ra tay.



Lúc Ngô Linh gặp chuyện, dù không biết cô ấy gặp nguy hiểm gì ở nhà họ Ngô, nhưng lúc đó tôi cần đưa Ngô Linh rời khỏi. Cũng giống lần cứu Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.



Nhất định sẽ được.



Tôi nắm chặt nắm tay.



Ngô Linh đặt vé xe khách đường dài, rồi bắt taxi đến bến xe, tiếp theo là một chặng đường dài đằng đẵng.
Bọn họ thi thoảng lại liếc về phía Ngô Linh, ánh mắt đó, chẳng ẩn chứa điều gì tốt đẹp.



Tôi thở hắt một hơi, bước vội theo Ngô Linh.



Ngô Linh không biết có phát hiện ra điều này không, cô ấy đi theo người phụ nữ rẽ trái quẹo phải mấy lần mới đến cửa phòng.



Bên trong phòng rất rộng, ánh sáng cũng rất hài hòa. Có điều ông già nằm trên giường gỗ được điêu khắc tinh xảo, khiến căn phòng ngập tràn tử khí.



Ngô Linh ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng gọi ông già.



Hình dáng của ông già cũng đã thay đổi, mồm lệch mí mắt sụp xuống, ánh mắt mờ đục, không phân biệt rõ phương hướng.



Ngô Linh nói vài câu, ông ta chỉ “A a” mấy tiếng.



Trong phòng ngoài hai người thì chỉ còn người đàn bà trung tuổi. Bà ta lại rất ân cần niềm nở, chủ động lau nước dãi rớt ra từ miệng ông già, rồi lại giống như phiên dịch, bảo mẫu, dỗ dành ông già họ Ngô, còn không ngừng xin lỗi Ngô Linh.



“Ông ấy bị trúng gió, đầu óc không còn minh mẫn nữa. Mấy ngày trước còn gọi tên của cô, bây giờ thì nói không rõ lời nữa rồi.”



Ngô Linh không nói gì: “Vậy tôi không quấy rầy ông nội nghỉ ngơi nữa.”



Người phụ nữ đó vỗ về xong ông già, lại dẫn Ngô Linh trở lại sảnh ngoài.



Vẫn là cậu thiếu niên năm đó mở miệng nói, làm chủ bố trí Ngô Linh đến phòng dành cho khách: “… Bác sĩ nói, ông chỉ còn mấy ngày nữa thôi, cô hãy ở lại, tiễn ông chặng đường cuối cùng.”



Ngô Linh không phản đối.



Cô ấy trở về phòng, gọi điện cho Diệp Thanh và Lưu Miểu.



Ngô Linh vừa sắp xếp hành lý, vừa gọi điện, nên mở loa to. Điều này cũng khiến tôi có thể nghe rõ nội dung phát ra từ điện thoại.



“Bọn họ không làm khó em chứ?” Lưu Miểu hỏi.



“Vì sao lại muốn làm khó em? Cũng chẳng có quan hệ gì, càng không có xung đột nào.” Ngô Linh nói.



Diệp Thanh nói chen vào: “Cũng không hẳn không có xung đột nào. Chúng tôi vừa kiểm tra một chút, mấy ngày trước công ty thực phẩm chức năng Ngô Thị bị điều tra, có khả năng chính là sản nghiệp của Ngô gia Thanh Châu. Đó là một tổ chức bán hàng đa cấp.”



Ngô Linh ngẩn người: “Bán hàng đa cấp?”



“Thành lập bảy năm trước, lúc mới đầu làm đại lý cho hãng thực phẩm chức năng, hai năm trước chuyển sang thành tổ chức bán hàng đa cấp, trong vòng hai năm phát triển có đến ba mươi triệu nhân viên. Linh, trong nhà em có ai là nhân tài như thế không?” Diệp Thanh hỏi, “Nhân tài lừa đảo hoặc trên phương diện nghiên cứu tà thuật.”