Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 925 : Ngô linh (17)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Nét mặt Ngô Linh vô cùng kinh ngạc: “Cái công ty đa cấp Ngô Thị kia có quan hệ với nhà họ Ngô?”



“Ừ. Bắt đầu từ hai năm trước, dựa vào sự phát triển của mạng xã hội rồi phát triển thành một tập đoàn lừa đảo quy mô rất lớn, mức giao dịch trên mạng vượt ngưỡng trăm triệu tệ, giao dịch giữa các cấp cũng vượt trăm triệu tệ. Mấy người mới bị bắt có lẽ không phải thành phần cốt cán của nhà họ Ngô, mà là họ hàng xa cùng nhánh. Vụ việc này vẫn đang được điều tra, tìm đến mấy người nhà họ Ngô cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Còn về chuyện tôi vừa nói, chỉ là một suy đoán. Trang mạng đó đã bị phong tỏa, nhưng tôi dùng phần mềm mà Nam Cung để lại xâm nhập vào tìm hiểu, phát hiện cơ cấu của trang mạng đó có điểm khả nghi.” Diệp Thanh giải thích từng chút một với Ngô Linh.



“Là một loại bùa chú hoặc trận pháp?” Ngô Linh vẫn rất kinh ngạc.



“Có khả năng. Về mặt này, em là chuyên gia, còn tôi chỉ nhìn hiểu đôi chút. Tôi sẽ chụp lại hình rồi gửi cho em.” Diệp Thanh nói.



“Em biết rồi. Chút nữa em sẽ xem. Em sẽ cẩn thận.” Ngô Linh đáp lại.



Sau khi cúp máy, Diệp Thanh liền gửi thông tin cho Ngô Linh.



Đó là vài bức ảnh chụp lại nguyên vẹn giao diện của trang mạng.



Cũng giống nhiều trang mạng khác, trang này cũng có khung hai bên, icon, đường phân cách đặc biệt, quảng cáo và nhiều thứ khác.



Tôi nhìn một chút nhưng chẳng phát hiện ra vấn đề gì.



Ngô Linh lại mở chức năng chỉnh sửa hình ảnh, nối mấy cái icon với nhau, lại thêm một số kí hiệu khác vào.



Nhìn thế này tựa hồ là một bức bùa chú hoàn chỉnh.



Có điều kiến thức của tôi về bùa chú cũng có hạn, trình độ có lẽ giống như học toán biết nhìn đồ thị hàm số, nên cũng sẽ không coi nó là một loại bùa chú ma quỷ nào đó.



Ngô Linh cứ vậy xử lý thêm hai ba bức nữa, sắc mặt ngày càng trầm trọng.



Tấm ảnh tiếp theo là ảnh tuyên truyền thực phẩm chức năng của công ty Ngô Thị, bức hình quảng cáo xanh xanh đỏ đỏ, mang đậm phong cách làng quê, nói thẳng ra là quê mùa.




Ngô Linh lại thở dài, không trả lời Diệp Thanh, mà lẩm bẩm một mình: “Ngô gia Thanh Châu xong rồi…”



Tôi có chút nghi ngờ vì sao Diệp Thanh không khuyên Ngô Linh sớm trở về, nhưng nhìn biểu hiện của Ngô Linh, tôi lại có cảm giác mơ hồ.



Ngô Linh ở lại căn nhà cổ của Ngô gia, buổi tối cùng dùng một bữa cơm trong yên lặng với những người kia, sau đó quay lại phòng khách nghỉ ngơi.



Sáng sớm hôm sau, một mình dùng bữa sáng mà người phụ nữ trung tuổi đem đến, rồi Ngô Linh đến thăm ông già họ Ngô.



Cô ấy cảm ơn sự chăm sóc của người phụ nữ, rồi ở lại một mình chăm sóc ông già.



Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng chim hót bên ngoài thấp thoáng truyền vào.



Căn nhà cổ này của họ Ngô vốn được bao bọc bởi môi trường tự nhiên, sau khi cải tạo lại, trở nên càng tinh tế, thoải mái hơn.



Ngô Linh chăm chú nhìn ông già một lúc lâu, mở miệng hỏi: “Ông nội, ông biết bọn họ đang làm gì không?”



Xem ra ông già họ Ngô thật sự nghễnh ngãng rồi, không hề có phản ứng gì.



Ngô Linh cong môi: “Lúc đó ông đưa cháu ra ngoài, nhận ủy thác của người ta, xử lý những việc quái dị, có lúc giúp người ta đuổi ma trừ tà, có lúc giúp người ta gọi hồn, cháu thấy rất thú vị. Cháu cũng rất vui. Khi ở Ngô gia rất vui vẻ, lúc ra ngoài cũng rất vui vẻ. Cháu thích làm những chuyện này. Ông muốn làm gì, Ngô gia cần thứ gì, trong lòng cháu rất rõ, nhưng cháu không quan tâm.”



Cô ấy ngưng một chút: “Ông còn nhớ không, có một lần, ông đưa cháu đến gọi hồn ma cho bà Lương. Cháu gọi hồn mẹ bà ấy đến, trấn an cảm xúc của bà ta. Đó là lần đầu tiên cháu gặp… người trong ngành. Ông Văn kia rất ngạc nhiên hỏi cháu, Ngô gia ở Thanh Châu ư? Lần đầu tiên cháu nghe thấy tên gọi này từ miệng người khác, cũng là lần đầu thấy sự kinh ngạc, kính phục và… thất vọng, khinh thường trong ánh mắt người khác. Sau đó cũng là lần đầu tiên cháu tự đi tìm đọc điển tịch, không phải những thứ mọi người chuẩn bị cho cháu đâu.”



Ngô Linh cong môi nở một nụ cười thật sự: “Lần đầu tiên cháu biết đến quá khứ của Ngô gia Thanh Châu, từng vang danh khắp chốn. Đó mới chính là Ngô gia Thanh Châu.”



Nụ cười của Ngô Linh một giây sau liền vụt tắt, khẽ thở dài: “Đó mới là Ngô gia Thanh Châu…”