Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 927 : Ngô linh (19)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Tôi thấy làn da dưới lòng bàn tay biến thành sứ, làn da tỏa ra màu trơn bóng của sứ trắng, nhìn không hề thấy đẹp mà quỷ dị vô cùng.



Mặt Ngô Linh vẫn ở trạng thái bình thường, nhưng hai cánh tay đã biến thành sứ.



Mấy người họ Ngô vẫn đang tranh cãi, nên có lẽ chưa phát hiện ra chuyện này.



Cơ thể Ngô Linh trở nên nặng nề, hai tay buông thõng, cả cơ thể bị treo trên sợi dây thừng.



Trong phòng vang lên tiếng hét chói tai của ba cô gái.



Ngô Linh đột nhiên rơi xuống, vượt ngoài dự đoán của bọn họ, cũng vượt ngoài suy nghĩ của tôi.



Tôi vẫn đang cầm lấy tay Ngô Linh, nên bị Ngô Linh kéo rơi xuống cùng.



“Ầm” một tiếng, hai chân Ngô Linh tiếp đất khiến mặt sàn lún thành một cái hố.



Ba cô gái kia ngã nháo nhào vào nhau, hai tay máu chảy đầm đìa, vừa khóc vừa gào lên chửi rủa.



Tôi chăm chú nhìn về phía Ngô Linh ở trước mặt.



Mắt Ngô Linh vẫn mở trừng trừng, nhưng nhìn không giống một bộ phận của con người.



Khuôn mặt cô ấy cũng biến thành sứ, y hệt con búp bê sứ mà Diệp Thanh mang về.



Tim tôi đập thình thịch, hét lớn vài tiếng “Ngô Linh”, còn tay thì vẫn nắm lấy cánh tay cô ấy.



Không có, không còn linh hồn…Tôi không còn cảm nhận thấy linh hồn của Ngô Linh nữa.



Đi đâu rồi?



Linh hồn của cô ấy đâu?



Tôi tìm kiếm bốn bề, trong đầu chợt lóe lên rồi nhanh chóng ngẩng đầu.



Trên trần nhà, nơi vừa rồi Ngô Linh bị treo lên, có một thân ảnh gần như trong suốt đang lơ lửng.



Tôi thở phào, vội bay lên, đang muốn lên tiếng gọi thì nhìn thấy biểu cảm tranh đấu trên khuôn mặt Ngô Linh.



“Ngô Linh!” Tôi nắm lấy cổ tay Ngô Linh, “Này, cô có nghe thấy không đấy? Ngô Linh!”



Trên mặt Ngô Linh vẫn là sự vật lộn đau đớn.



Mấy người nhà họ Ngô lại bắt đầu sợ hãi hét lên và tranh cãi.



Là linh hồn… Tôi nhìn thấy sự lạnh lùng xa cách thoáng qua trên mặt Ngô Linh, bỗng nhớ đến linh hồn xuất hiện trong đêm mưa gió bão bùng kia.



Ba cô gái kia, không, là chuẩn bị sau cùng mà nhà họ Ngô lưu lại, thật sự đã tạo ra một linh hồn!




Cậu thanh niên bực bội, quát lớn.



Cảnh mộng rất nhanh liền chiếu hết đoạn này.



“Ầm” một tiếng, cánh cửa bị xô ra.



Bên ngoài là những tiếng ma khóc quỷ gào.



Tôi quay người lại, nhìn thấy linh hồn chạy loạn trong khu nhà cổ họ Ngô.



Lưu Miểu và Diệp Thanh lần lượt bước vào căn nhà.



Diệp Thanh liếc qua tôi.



Lưu Miểu thì ngay lập tức xông đến phía Ngô Linh, rồi nắm lấy cổ áo cậu thanh niên, đấm mạnh cậu ta vài đấm.



Diệp Thanh nhanh chóng rời sự chú ý, bước đến kiểm tra tình hình của Ngô Linh.



“Sếp…” Lưu Miểu bẻ ngoặt tay cậu thanh niên ra sau, lo lắng bất an gọi Diệp Thanh.



“Linh hồn cô ấy bị giam giữ trong này. Trong cơ thể này còn có một thứ khác. Trước hết cứ vậy đã.” Diệp Thanh đứng thẳng người, quay người đối diện với cậu thanh niên.



“Các người muốn làm gì?” Cậu thanh niên hét lớn.



“Vài trăm năm trước, nhằm tạo ra một linh hồn chỉ thuộc về mình, Ngô gia Thanh Châu đã gọi ra vài trăm con ma làm loạn trong thành. Bây giờ, có lẽ là cơ hội lặp lại lịch sử tốt nhất nhỉ.” Diệp Thanh bình tĩnh nói, “Đừng lo lắng, tôi không có năng lực như Ngô gia hồi đó, nên chỉ có thể tìm mấy chục con ma đến chơi đùa với các người thôi. Bắt đầu từ bây giờ, nếu có thể thoát khỏi khu nhà cổ này, giết chết ma hoặc sống vui vẻ hòa thuận với đám ma kia, coi như các người thắng; còn nếu chết, thì các người thua.”



Diệp Thanh tiến về phía trước vài bước, hơi cúi đầu xuống, đối mặt với cậu thanh niên: “Cố gắng mà thể hiện, đừng làm mất mặt Ngô gia Thanh Châu.”



Lưu Miểu đẩy mạnh tay, cậu thanh niên liền ngã sõng soài trên đất.



Anh ta ôm Ngô Linh lên, bước theo sau Diệp Thanh, rời khỏi khu nhà cổ của nhà họ Ngô.



Hai người thong thả đi mà không gặp trở ngại nào, xung quanh không ngừng truyền đến tiếng la hét thảm thiết.



Trong lòng tôi có cảm giác rất kỳ quái.



Diệp Thanh có thể vì Ngô Linh gặp nạn mà đại khai sát giới với Ngô gia, vậy, để cứu sống Ngô Linh thì hi sinh một kẻ không quen biết như Trần Hiểu Khâu, anh ta nhất định sẽ không chút do dự nào.



Thực ra, điều này tôi nên sớm hiểu ra.



Anh ta không quan tâm đến sự sống chết của Trần Hiểu Khâu. Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn Trần Hiểu Khâu chết đi được.



Hơn nữa, vốn dĩ việc cứu Ngô Linh và Trần Hiểu Khâu là có xung đột lẫn nhau; giờ chỉ cần tách linh hồn kia ra khỏi Ngô Linh thì sẽ không tồn tại loại ảnh hưởng này nữa.



Tôi nhìn theo bóng lưng Diệp Thanh, tay nắm chặt thành quyền.