Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 928 : Ngô linh (20)

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Diệp Thanh và Lưu Miểu mang Ngô Linh về Phòng Nghiên cứu.



Cảnh mộng tua nhanh.



Tôi thấy bọn họ chọn một nơi, vào một buổi đêm yên tĩnh, đào một cái hố trong dải cây xanh của thôn Sáu Công Nông, chôn cái túi to bọc cơ thể của Ngô Linh xuống.



Lấp đất, san bằng, để lại đám hoa cỏ như cũ.



Nơi đây không khác gì những dải cây xanh khác, nên khó có người phát hiện ra dưới đất có một cơ thể đặc biệt.



Tôi đứng tại nơi chôn cất Ngô Linh, ngẩng đầu, nhìn về phía bên trên của tòa nhà đối diện.



Nơi đó là cửa sổ của Phòng Nghiên cứu.



Diệp Thanh đứng bên cửa sổ dõi mắt ra ngoài, chính là nhìn về phía dải cây xanh này, là đang quan sát tình hình của Ngô Linh phải không?



Thời gian trong cảnh mộng lại tua nhanh.



Tôi không thể bước đến Phòng Nghiên cứu để xem tình hình của Diệp Thanh và Lưu Miểu. Nhưng vào một đêm, tôi cảm nhận thấy sự thay đổi dưới lớp đất của dải cây xanh.



Có thứ, muốn thoát ra ngoài.



Tôi hít thật sâu, sẵn sàng bắt lấy nó.



Sau vài phút chờ đợi, từ trong bụi cây đó, có thứ thoát ra ngoài.



Tôi không kịp nghĩ gì, liền giơ tay ra.



Nắm lấy Ngô Linh, hoặc là linh hồn kia!



Là ai? Kẻ tôi bắt được là ai?



Cái bóng kia quay đầu lại.



Là Ngô Linh!



Khoảnh khắc tôi ý thức được điều này, tôi liền thấy cơ thể mình trở nên nặng nề.



“Ầm” một tiếng, đầu tôi đau dữ dội.



Tôi ôm lấy phía sau gáy, ngồi dậy từ mặt đất.



Con búp bê sứ trên ghế sofa bên cạnh tôi, có sự biến đổi nhanh chóng.



Da của con người, cơ thể của con người.



Đôi mắt kia mở ra.



“Các người đã làm gì! Mày, đã làm gì?” Giọng nói lạnh lùng, u ám của phái nữ truyền đến từ sau lưng tôi.
Tôi quả thực không còn sức lực nữa.



Chỉ cảm thấy mấy phút mà cũng có thể mười mấy phút vừa rồi, tinh thần tôi hết sức căng thẳng, thậm chí còn không rõ đã xảy ra chuyện gì.



Tôi vừa nghe Nam Cung Diệu tường thuật, vừa nhìn quanh tình hình trong Phòng Nghiên cứu.



Diệp Thanh không biết giờ đang ở nơi đâu, còn Phòng Nghiên cứu thì chịu tổn thất nặng nề, nhìn chẳng khác gì vừa bị đánh bom.



Có những vết nứt kinh người trên mặt đất và tường nhà.



Tôi còn nhìn thấy những vết máu vương vãi.



Tôi vội quan sát tình hình mấy người Trần Dật Hàm. Bản thân tôi không bị thương, chỗ đau duy nhất là sau gáy lúc bị đập đầu xuống đất. Ba người họ không ít thì nhiều cũng bị thương te tua.



Nam Cung Diệu dùng lời nói đơn giản, nội dung logic, rất nhanh liền kể xong toàn bộ mọi chuyện.



Trần Hiểu Khâu lại rất bình tĩnh, còn hỏi: “Nếu nói vậy, tôi chết đi sống lại? Hai lần?”



“Tôi thay đổi tác dụng của chiếc chuông gió kia, trước lúc cơ thể này của cô chết đi, thì tạm thời không cần lo lắng chuyện linh hồn rời thể xác dẫn đến tử vong.” Ngô Linh giải thích.



Trần Hiểu Khâu khách khí cảm ơn.



Tôi cứ có cảm giác bầu không khí rất kỳ quái.



“Được rồi, mọi chuyện đã được giải quyết, cả nhà đều vui.” Cổ Mạch vươn vai, lại đau đến hít một hơi mạnh, nhưng vẫn kiên trì nói, “Bây giờ, ai về nhà nấy thôi.”



“Đợi một chút.” Trần Dật Hàm gọi lại Cổ Mạch, nhìn chằm chằm Ngô Linh, “Tình hình của Tiểu Khâu rốt cuộc là thế nào?”



“Chẳng phải Linh đã giải thích rồi sao?” Cổ Mạch khó hiểu nhìn Trần Dật Hàm.



Bầu trời ngoài cửa sổ dần hửng sáng, lúc này tôi mới biết đã hết một đêm, lúc nãy vừa đúng là lúc trời tối đen nhất.



Điện thoại của Trần Dật Hàm sau một thời gian dài hoạt động, không biết do hết pin hay bị hỏng, ánh sáng phát ra từ góc phòng vụt tắt.



Nét mặt của Trần Dật Hàm dưới ánh sáng mờ ảo trở nên vô cùng tăm tối.



“Các người lúc mới đầu đã lên kế hoạch rồi? Lợi dụng Tiểu Khâu để tách Ngô Linh và linh hồn kia, có phải không? Các người tìm thấy Tiểu Khâu bằng cách nào, lên kế hoạch thế nào để nó vào làm việc ở Phòng Di dời và tiếp cận nó thế nào? Các người, còn muốn lợi dụng nó để làm gì nữa?” Trần Dật Hàm nghiêm túc nói, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.



Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, nên chẳng có ý nghĩ muốn lập tức tính sổ người của Thanh Diệp. Đại khái, cũng quen rồi.



Trần Dật Hàm hiển nhiên không phải loại người như tôi.



Trần Hiểu Khâu không nói gì.



Trần Dật Hàm nhìn chằm chằm ba người của Thanh Diệp. Nếu không có được đáp án ưng ý, thì anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho họ.



Chuyện tôi không ngờ đến là, Diệp Thanh lại không thấy xuất hiện. Người lên tiếng trong đám người Thanh Diệp lại là Ngô Linh – người tôi vừa cứu ra.