Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 938 : Mã số 005 - Ủy thác giết người (4)
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
“Xin chào bà Kha.”
“Ồ. Các cậu nói muốn hỏi chuyện gì trong nhà tôi? Chuyện của ông già và cái đứa chết tiệt kia sao?”
Cạch!
“Phù.”
“Đúng vậy, quả thật chúng tôi muốn hỏi một chút về...”
“Xin lỗi, thưa bà, chỗ chúng tôi cấm hút thuốc.”
“Hả?”
“Có phòng riêng trống không? Chúng tôi có thể chuyển sang phòng riêng.”
“Có, mời các vị đi theo lối này.”
“Làm cái gì vậy? Phiền phức quá!”
“Xin lỗi, bà Kha, là chúng tôi suy nghĩ không thấu đáo.”
...
“Bà Kha, chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy nhé. Có thể nói một chút về chuyện trong nhà bà không?”
“Phù… Nói cái gì? Chẳng phải cảnh sát đã điều tra rõ ràng rồi sao? Chính là cái đứa chết tiệt kia đã chém chết ông ta.”
“Chúng tôi muốn biết chuyện cụ thể trong gia đình bà. Từ lúc đầu, từ lúc bà và ông Vưu kết hôn. Có được không?”
“Các cậu muốn nghe thì tôi nói, không vấn đề gì cả, dù gì thì người trả tiền là các cậu thôi.”
“Mời bà.”
“Kết hôn à... Kết hôn thì là kết hôn, tôi đã quên là khi nào rồi. Không có tổ chức tiệc, nhà ông ta giục, nhà tôi cũng giục, sau đó có người mai mối, vậy là quen thôi. Khi đó ông ta là một công nhân quèn, làm trong nhà máy, ông ta quen biết một số tên đầu đường xó chợ. Tôi cũng là công nhân, thay mẹ tôi vào làm trong nhà máy. Chỉ vậy thôi. Sau đó, bắt đầu từ ngày nào đó, tôi cũng không nhớ nữa, ông ấy nói có trò vui, tôi nghe vậy đi theo, vào một phòng riêng trong quán bar, tối om như mực, chỉ mở một cái đèn nhỏ, có một cái bàn, chơi đánh bài. Đêm hôm đó, hai người chúng tôi kiếm được hơn 300 tệ, chỉ một đêm thôi mà được 300 tệ, chậc... Phù… Từ đó bắt đầu cờ bạc, thắng rồi thua, thua rồi thắng, sau đó không biết sao, lại bắt đầu nhai thuốc lắc. Tôi cũng không nhớ là ai đưa cho nữa. Sau đó nữa thì là nợ nần, vay nặng lãi, có khi thì trả chút ít, có khi bị đánh.”
“Con gái của bà sinh vào năm nào?”
“Kết hôn được một năm thì sinh. Con đó vừa sinh ra là mẹ ông ta không vừa lòng tôi rồi, bà ta muốn có đứa cháu trai, mà không coi lại thử gia đình họ ăn ở ra sao.”
“Ông Vưu có hành vi xâm hại cô Vưu từ khi nào?”
“Không biết. Bởi sau đó tôi đi chơi khắp nơi, ông ta cũng đi chơi khắp nơi, ai mà biết ông ta trở nên biến thái như vậy từ khi nào chứ.”
“Bà Kha, bà đang nói...”
Tút tút…
Ngày 21 tháng 8 năm 2001, nhận được điện thoại của Kha Hiểu. File ghi âm cuộc gọi.
“Bà Kha...”
“ĐM nhà chúng mày! Chúng mày có thôi đi không! Cái lũ thiểu năng ngớ ngẩn chúng mày! Chúng mày điên cả rồi, chúng mày có biết không hả? Mẹ kiếp, tao chỉ có một đứa con gái thôi! Chỉ có một đứa thôi! Chúng mày bớt lại đi! Đồ điên!”
Tút …
Ngày 21 tháng 8 năm 2001, tới nhà của Kha Hiểu, file ghi âm.
Hu hu tít tít tít…
“Chào ông, xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Không biết nữa. Nghe nói là có một kẻ điên, phát điên vào lúc nửa đêm.”
“Một người phụ nữ ở lầu 3, nhà bên cạnh nửa đêm nghe thấy tiếng tru tréo của bà ta, chắc là không chịu nổi nữa nên đã báo cảnh sát.”
“Báo hai lần rồi, tôi nghe thấy ồn ào hai lần, trước đó cảnh sát đã tới hai lần rồi.”
“Loại đàn bà điên này cảnh sát nói lý lẽ làm gì chứ? Cứ bắt nhốt quách đi cho rồi, làm ầm ĩ cả lên, ồn ào chết đi được... Chúng tôi cũng ngủ không được.”
“Đó chẳng phải là người của phòng giám định pháp y sao? Nếu là tranh cãi giữa hàng xóm láng giềng với nhau thì đâu cần họ tới làm gì cơ chứ?”
“Ôi chao, cái cậu nhóc nhà cậu cũng khá rành đấy chứ. Chúng tôi già rồi, không hiểu mấy thứ này.”
“Này chàng trai, cậu nói phòng gì cơ? Là sao chứ?”
“Ồ, thì là...”
“Á a a a…”
“Ối trời ơi, làm tôi hết hồn... Cái bà điên kia lại hét nữa đó...”
“Không đúng, âm thanh đó không đúng...”
“Chết người rồi! Bên trong chết người rồi!”