Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 939 : Mã số 005 - Ủy thác giết người (5)
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
“Có chuyện gì vậy? Sao lại chết người chứ?”
“Có phải bà điên đó chết rồi không?”
“Không biết, cũng không có ai ra nói gì cả.”
“Ôi chao, đó không phải là bà Béo ở lầu 3 sao? Lúc nãy có phải bà ta hét lên không?
“Không biết nữa, chắc bà ta nhìn thấy gì đó chăng?
“Cảnh sát dìu bà ta ra… Sao lại đưa vào xe cảnh sát luôn rồi?”
“Chồng bà ta, đó là chồng bà ta…”
…
Xác nhận Kha Hiểu tử vong.
Ngày 21 tháng 8 năm 2001, nhận được điện thoại của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200108210847.mp3.
“Xin chào anh Hàn.”
“Tôi, tôi vừa ở trong phòng bệnh, phát hiện vết máu trong phòng bệnh của Tiểu Vưu. Tâm trạng của Tiểu Vưu rất tồi tệ, y tá nói lúc khoảng 6-7h, cô ấy lên cơn điên. Cô ấy không bị thương, những bệnh nhân cùng phòng cũng không bị thương. Những vết máu đó…”
“Cô Vưu có nói gì không?”
“Không có, cô ấy vừa được tiêm thuốc an thần… Trước đó tình hình cô ấy vô cùng tồi tệ, có lẽ là bị kích động. Chuyện đó…”
“Sáng sớm hôm nay Kha Hiểu đã chết rồi.”
“Có thể cho chúng tôi biết nguyên nhân không?”
“Nguyên nhân? Còn nguyên nhân gì nữa? Nó vay nặng lãi đánh bạc, đã dính vào thứ này rồi có thể tốt được sao? Sau đó còn hít ma túy! Hai vợ chồng nó chẳng qua là không có tiền, nếu không thì cũng chết vì hít ma túy từ sớm rồi. Mặc dù là em gái tôi, nhưng nói thật, nó đã hết thuốc chữa rồi, nó đã vậy, cái tên họ Vưu kia cũng vậy! Là hai kẻ cặn bã!”
“Vậy chuyện của cô Vưu, ông thấy sao? Khi đó họ hàng bạn bè đều không có ai biết cô ấy bị cha ruột của mình xâm hại sao? Cũng không có ai chịu đứng ra giúp đỡ cô ấy sao?”
“Tôi không biết. Tôi không biết tên súc sinh kia lại làm ra chuyện này. Tôi vốn tưởng hắn ta chỉ ăn chơi gái gú cờ bạc thôi. Thật đó, nếu như biết sớm, thì chắc chắn tôi sẽ mang Tịnh Tịnh về nhà mình chăm sóc rồi. Gia đình tôi cũng không phải giàu có gì, nhưng cũng đủ để nuôi ăn nuôi mặc, lo cho nó đi học chứ?”
“Hình như việc học của cô Vưu không bị ảnh hưởng. Chúng tôi điều tra cô ấy nhận chương trình giáo dục miễn phí, và thi đỗ vào một trường cao đẳng…”
“Ừ. Đúng vậy. Con bé vẫn đi học bình thường, tôi còn tưởng dù thế nào thì Kha Hiểu cũng coi như có chút lương tâm. Nợ vay nặng lãi thì nợ nhưng vẫn cho con ăn học đàng hoàng. Thật không ngờ tên khốn họ Vưu kia lại là kẻ súc sinh như vậy...”
“Khi trước chúng tôi phỏng vấn bà Kha, nhắc đến chuyện năm 1992 họ bán đi ngôi nhà. Bà Kha rất kích động, xin hỏi ông có biết có ẩn tình gì trong chuyện này không?”
“Chuyện đó à...”
“Ông Kha, có chuyện gì không tiện tiết lộ hay sao?”
“Ừ, vốn dĩ là... Hiện giờ nó đã chết rồi, cả hai vợ chồng đều chết cả rồi... Haiz... Tịnh Tịnh lại gặp phải chuyện kia, lúc tôi nghe chuyện, thì có cảm giác... cảm giác là cuối cùng cũng tới rồi...”
“Chuyện này có liên quan tới cô Vưu sao?”
“Ừ... Thật ra, chúng có hai đứa con, về sau còn có thêm một đứa nữa. Khi đó chúng đang trốn bọn cho vay nặng lãi, trốn đi nơi khác, ném Tinh Tịnh cho cha mẹ tôi nuôi. Khoảng nửa năm không thấy bóng dáng chúng đâu cả. Lúc trở về, chúng ẵm theo một đứa trẻ. Chúng sinh thêm một đứa con gái, không có hộ khẩu, rất phiền phức. Lúc đầu cha mẹ tôi còn hối chúng đi làm giấy tờ, nhưng chúng lại bắt đầu cờ bạc, hồ đồ lú lẫn. Cha mẹ tôi tuổi đã lớn, mấy anh chị em nhà tôi đều có nhà riêng hết, cũng không rõ chuyện này, cứ tưởng là làm xong hết rồi…”
“Xin hỏi, tên của đứa bé kia là...”
“Không đặt tên, trong trí nhớ của tôi thì không có đặt tên cho con bé, chỉ gọi là Thất Thất, là do lúc sinh ra nhìn thấy cái con số gì đó. Nó nói lăng nhăng đủ thứ, tôi không nhớ nữa. Nó lừa dối cha mẹ tôi. Thời gian đó, Tịnh Tịnh và Thất Thất đều do cha mẹ tôi chăm sóc. Cho nên lúc đầu chúng tôi đều không ngờ tên họ Vưu kia lại có thể làm chuyện đó. Con bé Tịnh Tịnh cũng không hé nửa lời, nên chúng tôi không nhìn ra được. Sau đó, lúc Thất Thất biết đi biết chạy rồi thì cũng không biết hai vợ chồng chúng đã đắc tội gì với người ta, hay là sao đó, tóm lại là yên ổn một thời gian, nên mới đón hai đứa nhỏ về. Sau đó nữa thì... năm 1993, vào tết năm 1993, cha mẹ tôi kêu chúng tới ăn cơm, hai vợ chồng chúng tới nhưng hai đứa nhỏ thì không. Chúng nói gửi hai đứa ở nhà ông bà nội. Mẹ tôi cũng nhớ hai đứa nhỏ, cho nên mùng hai tết, không có báo trước, trực tiếp tới nhà chúng, mới phát hiện là chúng đã bán nhà đi. Không tìm được chúng, mẹ tôi tìm tới nhà thông gia, hai bên hỏi nhau mới biết hồi tết không có bên nào gặp hai đứa nhỏ. Suýt chút nữa là mẹ tôi báo cảnh sát rồi, là do tôi ngăn bà lại, khó khăn lắm mới tìm được hai vợ chồng chúng, lúc tìm được thì... hai đứa nhỏ, đã mất một đứa, còn một đứa... thì bị điên...”