Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 962 : Tiểu bạch (1)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Tiếng của con chó đó không rõ ràng lắm, không phải sủa, chỉ là tiếng kêu của một con chó khi đang chơi đùa với chủ thôi.
Tôi cảm thấy lông thú mềm mại dán lên người, rồi đè lên đến mức không thở nổi, nhưng rất nhanh đã rời đi. Cái lưỡi ướt và nóng hôi hổi đang liếm trên mặt tôi. Cũng luôn có nhúm lông quét qua người tôi.
Tim tôi đập thình thịch, mở mắt ra, tôi nhìn thấy một con chó màu trắng như tuyết.
Con chó đó vui mừng nhảy lên, rất thân thiết mà nhào vào người tôi.
Tôi muốn lấy tay xoa người nó, nhưng không thể cử động được.
Một màn này rất nhanh liền biến mất.
Con chó to đó biến mất, mọi thứ xung quanh cũng xảy ra thay đổi.
Tôi chạy lên cầu thang, trên lưng mang balo, bên trong có tiếng va chạm của đồ dùng học tập.
Tôi nghe thấy tiếng của cha.
Cái cửa nhà có chút quen thuộc, nhưng cũng có chút xa lạ.
Tôi bước vào trong nhà, nghe thấy tiếng nấu thức ăn.
“Tiểu Bạch?”
Tiềm thức của tôi cảm giác không đúng.
Đáng lẽ phải có một cái bóng to trắng như tuyết chạy ra đón tôi, rồi nhiệt tình vòng quanh người tôi.
Tiếng của cha mẹ lại vang lên.
Mọi thứ rất mơ hồ.
Đây hẳn là ký ức.
“Tiểu Bạch đâu ạ?”
“Ý, vừa rồi còn ở trong nhà mà? Nó không phải đi xuống đợi các con sao?”
“Không ạ.”
“Bóng, bóng. Bạch Bạch đi nhặt bóng.”
Giọng nói non nớt của em gái vang lên.
Khung cảnh xung quanh thay đổi.
Cha mẹ nắm chặt tay tôi, đi trong khu dân cư hô to gọi Tiểu Bạch.
Không có.
Không có hình dáng to trắng như tuyết đó nữa.
Cha mẹ hỏi thăm những người trong khu dân cư, có người đã nhìn thấy, có người không nhìn thấy. Những người nhìn thấy cũng chỉ nói thấy Tiểu Bạch chạy ra ngoài.
Trong lòng tôi càng lúc càng lo lắng và bất an.
Tiềm thức lúc nhỏ và nhận thức của tôi hiện tại dường như đang đan xen vào nhau.
Tôi lo lắng cho Tiểu Bạch, nhưng cũng cảm thấy đáng tiếc là chỉ mơ thấy quá khứ, chứ không phải xuyên đến quá khứ.
Sự khác biệt này, sẽ dẫn đến việc tôi bất lực trong cảnh mộng của mình.
Phía trước là con đường lớn, một chiếc xe hơi đang chạy với tốc độ nhanh tông vào.
Tim tôi như ngừng đập, âm thanh ma sát của chiếc xe lúc đó dội vào tai tôi, chỉ thấy thế giới xung quanh trở nên im bặt.
Tiểu Bạch kêu oẳng oẳng, bị đụng ngã ra đường, máu tươi chảy ra.
Chiếc xe ngừng lại, một cô gái trẻ bước xuống xe, khuôn mặt sợ hãi và đầy vẻ tội lỗi.
Trong xe còn có một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, cũng rất sợ hãi.
Tôi chạy đến chỗ Tiểu Bạch, không biết làm gì mà ôm chầm lấy cơ thể đầy máu của nó.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch… Hu hu…” Tôi khóc rất đau lòng, hoàn toàn hoảng loạn.
“Cậu bé, con chó này là của em phải không?” Cô gái đó hỏi.
Tôi không ngẩng lên nhìn, cũng không trả lời.
Giọng nói của cô gái rất dịu dàng và nhẫn nại: “Bây giờ chị đưa nó đi bệnh viện nhé. Em để chị bồng nó lên xe, có được không? Đưa đến bệnh viện là có thể cứu nó.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt dịu dàng trìu mến của hai người phụ nữ, ánh mắt của họ rất lương thiện.
Hai người họ ôm Tiểu Bạch lên xe, và còn hỏi thăm cha mẹ tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, mơ mơ hồ hồ bước lên xe, ngồi kế bên Tiểu Bạch, ôm chầm lấy nó.
Họ không hề có một chút biểu hiện ác ý nào.
Việc này xem ra là một sự trùng hợp, tôi gặp được hai người lương thiện.
Nhưng mà, không đúng.
Nhanh quá.
Việc này được giải quyết quá nhanh, không hề gây thu hút đám đông vây quanh, tụ lại bàn tán. Chuyện này chỉ xảy ra vài phút, tôi và Tiểu Bạch đều bị đưa lên xe, lên xe của hai người xa lạ. Còn cả vụ tai nạn này nữa, cũng không hề phù hợp.
Chiếc xe chạy với tốc độ rất nhanh, tôi không ngẩng đầu, cũng không nhìn cảnh tưởng bên ngoài.
Hai người phụ nữ đó là hai mẹ con, liên tục dịu dàng an ủi tôi, còn nói trước đây họ cũng từng nuôi chó, nói đến bệnh viện thú y.
Tình hình của Tiểu Bạch xem ra cũng ổn định. Nó không quấn lấy tôi, chỉ nhắm mắt nằm im. Nhưng hơi thở của nó rất bình thường, quá bình thường, quy luật đến nỗi không có bất kỳ sự biến hóa nào.
Người mẹ đó quay lại nhìn, nói vết thương không chảy máu nữa, sẽ không sao đâu.
Vết thương đúng là không còn chảy máu nữa.
Tôi tính toán thời gian.
Chiếc xe chạy được nửa giờ, tốc độ xe rất nhanh, không gặp phải đèn giao thông.
Bây giờ, hẳn đã cách nhà rất xa.
Mẹ nói ở thư viện tìm thấy tôi.
Thư viện ở đâu chứ? Thư viện thành phố, hay là thư viện ở khu dân cư?
Tôi chỉ biết mỗi thư viện ở thành phố Dân Khánh. Lúc học cấp ba, tôi từng đến đó, đường xá đến đó tôi cũng biết một chút. Cách đường Thường Thuận chừng hai khu dân cư, chạy xe mất khoảng hơn một tiếng.
Cô gái đột nhiên nói: “Đến rồi.”