Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 963 : Tiểu bạch (2)

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Chiếc xe dừng lại.



Tôi ngước nhìn, nhìn thấy một bệnh viện thú y nằm bên đường. Từ bên ngoài nhìn, nó có diện tích không nhỏ, nhưng chắc không phải là kiểu bệnh viện có nhiều chi nhánh. Trên biển hiệu có ghi “Bệnh viện thú y”, không có tên của bệnh viện, tôi cũng không nhìn thấy biển tên đường ở xung quanh.



Hai người đó giúp tôi ôm Tiểu Bạch xuống xe. Người mẹ còn đưa tay nắm lấy tay tôi.



Tôi không nhận thấy trên người bà ta có gì khác thường.



Đi vào bệnh viện thú y, có một cô gái ở quầy tiếp tân ra đón, chúng tôi rất nhanh đã được dẫn vào bên trong bệnh viện.



Bác sĩ thú y mặc áo trắng đi ra.



Những người đó ôm Tiểu Bạch vào bên trong, để chúng tôi đợi bên ngoài



Có người lấy cho tôi một cốc nước. Tôi không uống, được mẹ con họ khuyên, nên tôi mới uống một ngụm.



Mùi hôi của nước làm cho tôi nôn ra, cốc nước bị vứt xuống đất.



Cạch một tiếng, chiếc cốc giấy rơi xuống đất, nước bên trong chảy ra.



Trong nháy mắt, tôi cảm nhận được cái loại lạnh buốt đó.



Không phải trong tiềm thức thấy không đúng, phát hiện nguy hiểm, mà là có một thứ gì đó đến gần, cái loại hơi thở đó khiến tôi cảm thấy rùng mình.



Xung quanh xuất hiện âm khí, một loại âm khí có mùi kỳ lạ dần dần tỏa khắp hành lang.



Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra.



Một bác sĩ đeo khẩu trang ôm Tiểu Bạch bước ra.



“Cậu bé, đây là con chó của cháu hả?” Bác sĩ hỏi.



Bác sĩ này, không phải là bác sĩ vừa rồi đi vào.



Tôi ngoan ngoãn trả lời, lo lắng hỏi: “Tiểu Bạch khỏe chưa ạ?”



“Nó không chịu uống thuốc, cho nên vẫn chưa khỏe được.” Bác sĩ ôm Tiểu Bạch, ngồi xổm xuống. Ngoài khẩu trang để lộ ra đôi mắt, khóe mắt cong cong, dường như đang cười.



Tôi nhìn vào đôi mắt đó, chỉ có cảm giác như bản thân như bị rắn nhắm trúng.



Nhưng tôi khi nhỏ thì không hề có cảm giác gì, mà cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, nhất thời quên đi cốc nước bất thường đó.



“Tiểu Bạch không chịu uống thuốc, cháu là chủ của nó, có thể làm ví dụ cho nó được không?” Bác sĩ để Tiểu Bạch trên đùi, từ trong túi áo choàng trắng lấy ra hai viên thuốc hình tròn như viên bi nhỏ.



Một viên hắn ta để ở khóe miệng của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch gầm gừ, không chịu uống. Một viên hắn ta để vào khóe miệng của tôi.



Hắn ta nói nhỏ: “Yên tâm, đây là loại thuốc mà con người cũng uống được. Sau khi cháu uống vào, cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.”



Loại lời nói này, tôi khi đó cũng không thể tin được.



Tôi lùi lại, đạp phải chiếc cốc giấy, ngẩng đầu lên nhìn nhóm người đang vây lấy tôi, cảm giác bất an trong lòng tôi càng lớn hơn.



“Cậu bé, em cứ giả uống thôi.”




Trong thư viện không có người, có rất nhiều kệ sách.



Tiếng bước chân của tôi vọng lại.



Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa.



Điều này làm cho tôi hoảng sợ suýt nhảy lên. Một giây sau, tôi chợt vui mừng, chạy theo hướng âm thanh đó phát ra.



Tôi lại nhìn thấy một cánh cửa khác.



Bên ngoài cửa kính, có một người đứng đó.



Tôi lớn tiếng gọi, người đó hình như đang ngước nhìn.



Ổ khóa cánh cửa phát ra âm thanh.



Cửa không mở ra, điều đó chứng tỏ, cửa đã bị khóa rồi.



Tôi đập vào cánh cửa, nắm lấy tay cầm cánh cửa.



Có nhiều người đứng bên ngoài, nhưng họ không hề mở cửa.



Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, rời khỏi phạm vi cánh cửa đó, chạy đến trốn phía sau kệ sách.



Khi lui về phía sau thì đụng phải một vật gì đó mềm mại lạnh căm căm, vừa cúi đầu, tôi nhìn thấy Tiểu Bạch ở phía sau mình.



Nó thân thiết chạm vào tay tôi.



Nước mắt tôi rơi xuống, vòng tay ôm lấy cổ của Tiểu Bạch, áp mặt vào đầu của nó gào khóc. Nó liếm người tôi, dùng móng vuốt của nó nhẹ nhàng vỗ chân tôi.



Ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ.



Dường như có tiếng bước chân từ xa tới, vật mình đang ôm trong tay dần dần biến mất.



Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng chó sủa.



Tiếng rất nhẹ, cứ như là tiếng chó đang làm nũng với chủ.



Tôi từ từ mở mắt ra, phát hiện mặt mình ướt đẫm, giống như bị chó liếm qua, cũng giống như đã khóc vậy.



Vô thức quay đầu, bên cạnh không có con chó nào, bên giường cũng không có.



Trên tủ đầu giường, vẫn còn để quyển album cũ kỹ.



Tim tôi đau thắt.



Tôi nhắm mắt lại, rồi mở ra, trong lòng lấp đầy phiền muộn.



Đó là một cái bẫy.



Con ma đó giết chết Tiểu Bạch, thiết kế một cái bẫy!