Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 973 : Kinh khủng (9)

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Cơ thể của Úc Xuyên Phong giống như bị đông thành băng vậy, không có một tí tẹo phản ứng nào, cứ luôn nhìn thẳng vào cha cậu ta.



Cha mẹ cậu ta phát hiện có gì đó không đúng, liền kinh ngạc hỏi: “Sao vậy con?”



Mẹ của Úc Xuyên Phong tinh thần có chút bất ổn hỏi tiếp một câu: “Có phải là, có phải là bà trở về không?”



“Em đừng nói mò. Người ta đã yên ổn đi đầu thai rồi.” Cha của Úc Xuyên Phong cũng trở nên căng thẳng, nhẹ nhàng trách cứ một câu.



Úc Xuyên Phong chầm chầm dựa lưng vào ghế sofa, nhìn chằm chằm ba ly nước, hai tay nắm chặt không buông.



“Phong Phong à, con đừng dọa mẹ. Sao vậy con? Có phải là bà lại trở về không? Con nói thật đi, đừng sợ, cha mẹ chắc chắn sẽ tin con mà.” Mẹ của Úc Xuyên Phong ôm chặt lấy cậu ta.



Úc Xuyên Phong nuốt nước bọt một cái, miệng há ra ngậm lại, nhưng không phát ra tiếng.



Cha mẹ cậu ta trở nên sốt ruột, không ngừng hỏi thăm.



“Úc Xuyên Phong! Con tỉnh lại đi!”



“Anh gọi xe cứu thương, đưa tới bệnh viện trước đã.”



“Đây là bị trúng tà, đưa tới bệnh viện gì chứ hả?”



“Vậy em nói phải làm thế nào!”



“Đi vào trong miếu đi, vào trong miếu cúng bái!”



“Em nhìn xem ngoài trời tối thui rồi, lấy đâu ra miếu cho em cúng chứ!”



“Vậy thì cúng bái ở cổng, cầu xin sư phụ người ta! Anh muốn thấy Phong Phong chết à!”



“Em nói chết sống cái gì chứ!”



Úc Xuyên Phong có lẽ rất khó khăn để nén lại cái cảm giác sợ hãi đó, run giọng nói: “Con cần điện thoại. Điện thoại của con, trong điện thoại có số. Là một người đồng nghiệp của chú, tìm một người đồng nghiệp của chú…”



Cha mẹ của Úc Xuyên Phong nhíu chặt lông mày lại.



Trong lòng tôi sinh ra cảm giác khác thường.



Tôi không hề nhận được cuộc gọi của Úc Xuyên Phong.



Nếu như Úc Xuyên Phong tìm tôi vào đêm hôm nay, thì lúc đó tôi đang ở trong cảnh mộng, nhưng dù tôi không bị tỉnh giấc vì tiếng ồn, thì điện thoại cũng phải có cuộc gọi nhỡ trong nhật kí cuộc gọi chứ.



“Tìm đồng nghiệp của chú con sao? Con muốn tìm ai chứ?”



“Phải đó, Phong Phong. Tại sao lại tìm đồng nghiệp của chú con chứ?”



Úc Xuyên Phong van xin nói: “Cha mẹ, cầu xin cha mẹ mà, cha mẹ tìm anh ấy, cha mẹ tìm anh ấy đi mà!”
“Phong Phong, con, con cứ ngủ trong phòng cha mẹ là được, con ngủ một giấc đi.” Cha của Úc Xuyên Phong tiếp tục nói.



Úc Xuyên Phong chầm chậm gật đầu, có chút ngỡ ngàng đi đến giường nằm xuống.



“Con ngủ đi... Cha và mẹ con đi đổ rác.” Cha của Úc Xuyên Phong nói, kéo vợ của mình lui lại phía sau.



Từ trong phòng ngủ có thể nhìn thấy cửa chính.



Cha của Úc Xuyên Phong cất điện thoại đi, bàn tay đang túm lấy vợ mình lại chưa từng buông ra. Một tay còn lại của anh ta túm lấy túi ni lông trên sàn nhà.



Cái tui ni lông màu trắng đong đưa một chút.



Cả hai người đều không đổi dép, mở cửa ra, chạy ra ngoài.



Tôi nhìn thấy cái tui ni lông bị cầm ra đó lắc lư một cách không bình thường, giống như có thứ gì đó từ bên trong xé ra một lỗ nhỏ.



Một cái tay giống như móng gà thò ra.



Cái giường sau lưng tôi vọt ra một bóng hình.



Úc Xuyên Phong xuyên qua cơ thể tôi lao ra ngoài, dường như là muốn đuổi theo cha mẹ cậu ta.



“Cha, cái đó....” Giọng của cậu ta rất khàn, không phát ra tiếng, cánh tay vừa chạm vào khóa cửa liền nghe thấy cái khóa cửa phát ra tiếng vang “lạch cạch lạch cạch” rất lớn.



Cửa đã bị khóa lại.



“Cha! Cha!!” Úc Xuyên Phong vặn khóa cửa mấy lần cũng không có cách nào mở cửa ra được. Cậu ta cố sức đập vào cửa.



Trong lòng tôi cảm thấy không ổn, bay xuyên qua cửa ra ngoài.



“Anh làm gì vậy hả ông xã!”



“Nó không phải là con trai chúng ta!”



Cuộc nói chuyện của hai vợ chồng bọn họ bị tôi nghe thấy rõ ràng.



Tiếng đập cửa cũng dừng lại.



E rằng Úc Xuyên Phong cũng nghe thấy câu đó.



“Lúc trước Trịnh Vỹ đã nhận được điện thoại, là đồn công an gọi tới, đồn công an gọi điện cho nó! Nói là đã tìm thấy con trai của chúng ta!” Cha của Úc Xuyên Phong gần như là thấp giọng thét lên, lôi vợ của mình đi ra ngoài.



“Anh đang nói gì vậy...” Mẹ của Úc Xuyên Phong có vẻ không thể tưởng tượng nổi.



Tôi kinh ngạc dừng lại.