Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 974 : Kinh khủng (10)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Lúc này, tôi mới ý thức được một vấn đề mà tôi bỏ sót lúc trước.
Ngô Linh từng nói, đồn công an đã tìm thấy Úc Xuyên Phong. Là cảnh sát ở đồn công an tìm thấy Úc Xuyên Phong, không phải là Úc Xuyên Phong tự trở về.
Chuyện gì vậy chứ? Tôi đã theo nhầm... ma sao?
Không, không đúng, không thể nào là tôi theo nhầm con ma được, là bọn họ đã nhầm mới đúng!
“Nó còn tưởng là đã nhầm lẫn, nhưng cảnh sát đã gọi mấy lần liền, vừa nãy nó mới đi xem thử, thực sự là Phong Phong! Thật sự...” Giọng nói của cha Úc Xuyên Phong cũng thay đổi.
Mẹ của Úc Xuyên Phong quay đầu lại, “Vậy...”
“Đó là ma... Đó là ma, nhanh lên, đi nhanh lên!” Cha của Úc Xuyên Phong lại kéo mẹ cậu ta một cái, bàn tay bấm thang máy ngừng lại, “Không, đi thang bộ, chúng ta đi thang bộ...”
Anh ta kéo vợ đi vào cầu thang bộ, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình: “Chúng ta tìm Phong Phong trước. Sau đó đi đến chùa miếu. Tới mời hòa thượng tụng kinh... Bán căn nhà đi, bán căn nhà đi...”
Giọng nói của anh ta không kiềm chế được mà dần lớn hơn.
Tôi đứng trước thang máy, cũng có thể nghe thấy tiếng vọng lại trong cầu thang truyền ra.
Tôi giật mình một cái liền tỉnh táo lại, xoay mạnh người xông về phía nhà của Úc Xuyên Phong.
Úc Xuyên Phong lùi lại từng bước một, cách xa cánh cửa nhà.
Tôi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của cậu ta, liền cảm thấy không ổn, vừa đưa thay ra vừa gọi to: “Úc Xuyên Phong!”
Cánh tay tôi đưa ra cùng với tiếng gọi của tôi đều không thể khiến Úc Xuyên Phong nhận ra.
Trên mặt Úc Xuyên Phong là một vẻ yếu đuối của trẻ con, giống như một đứa trẻ bị lạc đường, không biết làm thế nào tìm được cha mẹ của mình.
“Úc Xuyên Phong, cậu nghe thấy giọng nói của tôi không? Tôi là Lâm Kỳ, là người đồng nghiệp đó của Trịnh Vỹ. Cậu có nghe thấy tôi không? Úc Xuyên Phong, Úc Xuyên Phong! Bây giờ cậu đừng nghĩ ngợi lung tung, cha mẹ cậu chỉ là bị một con ma che mắt thôi. Chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này. Úc Xuyên Phong, nghe thấy không hả? Chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này. Cha mẹ cậu sẽ bình thường trở lại. Úc Xuyên Phong!”
Tôi chỉ có thể lặp lại những lời này, mong là sẽ xảy ra kỳ tích, để Úc Xuyên Phong đột nhiên nghe thấy giọng của tôi, đột nhiên liền có thể tỉnh táo lại.
Úc Xuyên Phong từ từ quay người lại, đi về hướng ban công.
Tôi càng thêm sốt ruột, gần như chạy vòng quanh Úc Xuyên Phong.
Lạch cạch lạch cạch.
Úc Xuyên Phong quay đầu nhìn qua.
Khóa cửa được mở ra.
Tôi lập tức dừng năng lực lại, có chút ngạc nhiên vui mừng đưa tay ra kéo cửa nhà.
Đáng tiếc là, năng lực của tôi có thể sử dụng, nhưng tôi vẫn không thể chạm vào đồ vật trong trạng thái này.
Nhưng khóa cửa được mở ra rồi.
“Úc Xuyên Phong, rời khỏi đây trước đã. Cửa đã mở, chúng ta...” Tôi lẩm bẩm một mình với Úc Xuyên Phong.
Cậu ta dường như hiểu ra cái gì đó, nhìn ngó xung quanh, nhẹ giọng nói: “Bà à... là, bà sao?”
Bị nhận nhầm, nhưng tình hình cũng coi như khá hơn.
Tôi nghĩ ngợi, thử trả lời: “Là bà. Phong Phong, là bà đây.”
Úc Xuyên Phong vẫn đang nhìn ngó bốn phía, xem ra cậu ta vẫn không thể nghe thấy giọng của tôi.
Cậu ta nhìn ra cánh cửa, chầm chậm qua đó, mở cửa đi ra ngoài.
Tôi thở phào một hơi.
Úc Xuyên Phong đi ra khỏi căn nhà.
Đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên.
Tôi nhìn thấy cái bọc rác bị đôi vợ chồng đó vứt ở dưới đất.
Cái tay giống như móng gà đó vẫn đang không chịu yên mà chuyển động.
Úc Xuyên Phong lập tức dừng bước chân lại.