Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 979 : Đồ Vật mới (2)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Người lái xe là Nam Cung Diệu, Ngô Linh ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Sau khi tôi lên xe xong thì không lên tiếng.
Ngô Linh và Nam Cung Diệu cũng không lên tiếng, lái xe chạy đến khách sạn.
Cổ Mạch đang ngồi xem tivi trong phòng khách, điều khiến tôi bất ngờ là, Tí Còi bọn họ cũng có mặt ở đây.
Lúc Tí Còi và Gã Béo nhìn thấy tôi, vẻ mặt bỗng trở nên rất lo lắng.
Trần Hiểu Khâu không lên tiếng, Quách Ngọc Khiết có hơi ngạc nhiên.
Tôi gần như ngã ngồi xuống ghế sofa, bọn họ chưa kịp lên tiếng hỏi tôi thì tôi đã đem những chuyện đã kể cho Diệp Thanh, kể lại một lần nữa cho họ nghe.
Lần này, tôi nói rất nhanh. Giống như là đã học thuộc rồi vậy, cũng giống như sau khi không còn cảm giác chần chừ, lo lắng, việc kể ra cũng trở nên dễ dàng hơn.
Tôi nghe ra được giọng điệu của mình không có gì thay đổi, chỉ có cảm giác mệt mỏi thôi.
Tí Còi rót cho tôi một ly nước, tôi chưa uống.
Đợi đến khi nói xong hết mọi chuyện, tôi liền tựa vào trên lưng ghế sofa, từ từ nhắm mắt lại.
Trong phòng im ắng được vài giây.
Tôi đột nhiên lên tiếng: “Diệp Thanh nói, đó là một đồ vật mới.”
Lúc tôi đột nhiên nghe thấy cái từ này thì cảm thấy rất bất ngờ, đến bây giờ, tôi cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Trên thế gian này vốn không có ma quỷ, sau này mới xuất hiện ma quỷ;
Trên thế gian này vốn không có linh hồn, sau này mới xuất hiện linh hồn;
Bây giờ, trên thế gian này xuất hiện thêm một thứ mới lạ.
Một thứ còn rắc rối hơn cả ma quỷ và linh hồn. Nó tồn tại dưới dạng ma quỷ, nhưng hình như lại có được sức mạnh của linh hồn, kết hợp ưu điểm, vứt bỏ khuyết điểm của cả hai.
Tôi nhìn về phía Ngô Linh, Nam Cung Diệu và Cổ Mạch: “Lúc tôi còn nhỏ, chắc lúc tôi đang học tiểu học, khoảng hơn mười năm trước, cái thứ đó muốn bắt cóc tôi. Diệp Thanh đã cứu tôi.”
Vẻ mặt của ba người không giống nhau, đều có ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng cũng không hẳn là ngạc nhiên.
“Năng lực của chúng ta đều không thích hợp.” Ngô Linh có cái nhìn rất thoáng về chuyện này.
Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều không tỏ thái độ gì cả. Xem ra đám người Thanh Diệp chắc hẳn là đã quen với tình huống này rồi.
Bởi vì đã quyết định được cái kế hoạch đơn sơ này, tiếp theo đó chúng tôi cũng không có nói về chuyện ở bệnh viện, cũng không nhắc đến chuyện của Vưu Tịnh.
Gã Béo lái xe đưa tôi về, bọn họ đều dặn dò tôi phải nghỉ ngơi thật tốt.
Tôi xốc lại tinh thần, ứng phó với cha mẹ và em gái, không để cho bọn họ phát hiện ra được điều bất ổn.
Đêm nay, tôi ngủ rất sớm.
Một đêm không mộng mị.
Hôm sau, lúc tỉnh giấc, tôi cảm thấy tinh thần đã tốt hơn nhiều, nhưng đôi lúc vẫn còn cảm thấy hơi nhói nhói.
Tôi không dám khinh thường, không tuỳ tiện tiến vào trong cảnh mộng.
Tôi quyết định đi làm bình thường.
Cả nhà Úc Xuyên Phong gặp nạn, trong đó cũng bao gồm luôn Trịnh Vỹ.
Ngô Linh đề nghị tôi không nên quá quan tâm đến những chuyện này, nhưng cũng không phải là hoàn toàn tránh né ra. Cố tình tránh né những chuyện này, ngược lại sẽ có thể khiến cho tôi nhớ mãi nó, sẽ ảnh hưởng đến nội dung cảnh mộng.
Sau khi đến chỗ làm, tôi đã nghe thấy những nội dung liên quan đến chuyện này.
Vì chuyện này mà Sếp Già đã mở một cuộc họp nhỏ.
Tang lễ của cả nhà Trịnh Vỹ sẽ do người thân của họ hỗ trợ tổ chức. Vẫn chưa thấy ai liên lạc với Phòng Di dời, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ phải cử đại biểu đi đến đó.
Việc này không có liên quan gì mấy đến tổ chúng tôi.
Người được chọn là đám người Tưởng Hựu ở cùng phòng, là đồng nghiệp với nhau, chúng tôi nhờ bọn họ chuyển giúp tiền phúng viếng.
Cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân gây ra vụ việc đó. Trước mắt chỉ biết là do thiết bị trong bệnh viện xảy ra sự cố, gây cháy nổ. Cả nhà Trịnh Vỹ đều thiệt mạng trong sự cố lần này, những người khác thì bị thương, không có người nào khác thiệt mạng.
Nghe giống như một cuộc “tự sát” được lên kế hoạch sẵn vậy.