Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 980 : Dừng bước
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Trong suốt cả ngày hôm nay, không khí trong phòng làm việc rất nặng nề, không có người nào vui cười lúc này cả.
Tôi hơi lo lắng rằng hôm nay tôi sẽ dùng năng lực ra một cách vô thức, nhưng kết quả là không có xảy ra chuyện này.
Đêm nay, tôi cũng ngủ rất ngon.
Ngày mai là cuối tuần.
Lúc sáng sớm mới tỉnh dậy, tôi cảm thấy cả người ê ẩm. Có thể là do ngủ quá lâu chăng.
Ăn sáng xong, xem tivi một hồi, tôi cảm thấy trạng thái hôm nay của mình rất tốt, có chút chần chờ là có nên đi đến phòng nghiên cứu rồi sau đó tiến vào trong cảnh mộng không.
Tôi liên lạc với Ngô Linh, hỏi ý kiến của cô ấy.
Ngô Linh hỏi về tình trạng sức khoẻ của tôi, sau đó cho tôi một câu trả lời chắc chắn.
“… Nhưng mà, vẫn phải xem tình hình Diệp Thanh ra sao đã. Anh ấy không thể kiểm soát được năng lực của bản thân, nhưng vẫn sẽ tiêu hao sức lực của anh ấy. Cộng thêm cái tình trạng đặc biệt hiện giờ của anh ấy, tôi không biết là anh ấy đã chuẩn bị xong chưa.”
Nghe Ngô Linh nói như vậy, tôi cũng có chút lo lắng.
Hôm đó, lúc rời khỏi phòng nghiên cứu, Diệp Thanh trông rất bình thường.
Nhóm Ngô Linh lái xe tới đón tôi, đưa tôi đi đến phòng nghiên cứu.
Xe dừng lại ngay trong khu dân cư, bọn họ chờ trong xe.
“Có chuyện gì thì lập tức liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi sẽ trông chừng.” Ngô Linh lên tiếng, còn nhét vào tay tôi một cái bút ghi âm.
Cổ Mạch bĩu môi.
Nam Cung Diệu mở laptop lên.
“Mọi người chuẩn bị đầy đủ thật đấy.” Tôi có chút lúng túng.
So với lần trước tôi tự chạy đến phòng nghiên cứu, không nói lời nào liền tiến vào trong cảnh mộng, lần này Ngô Linh bọn họ đích thực là đã chuẩn bị đầy đủ.
“Tình hình bên chỗ cậu, chúng tôi ngồi ở đây cũng có thể nghe được.” Ngô Linh nói.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng có chút không hiểu tại sao bọn họ lại quyết định chờ ở dưới này.
Tiểu Diêu vội đáp: “Lúc nãy đồ trong phòng làm việc bị đổ xuống, Chủ nhiệm Mao đưa tay đỡ lấy, bị xước một miếng thịt. Không thể cầm máu được. Chắc là bị cắt trúng mạch máu rồi.”
Tôi hiểu được chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía chiếc xe ô tô.
“Lên xe đi, chúng tôi đưa hai người đến bệnh viện.” Ngô Linh cũng xuống xe, chủ động lên tiếng.
Tiểu Diêu liên tục lên tiếng cám ơn.
Chủ nhiệm Mao cảm thấy hơi bất ngờ, nói với vẻ lúng túng: “Tôi còn tưởng là xe của nhóm Tiểu Lâm cơ...”
Chúng tôi đã hợp tác với Chủ nhiệm Mao lâu như vậy rồi, quan hệ rất tốt. Lái xe đưa bà ấy đến bệnh viện cũng là một chuyện rất bình thường thôi.
Đổi lại là người xa lạ nào đó, chắc chắn sẽ khiến cho Chủ nhiệm Mao cảm thấy hồi hộp.
“Không sao đâu, lên xe đi.” Ngô Linh mỉm cười.
Suy cho cùng thì việc trị thương quan trọng hơn, tôi đỡ Chủ nhiệm Mao lên xe. Xe đã hết chỗ rồi, Tiểu Diêu nói là sẽ liên lạc với người nhà của Chủ nhiệm Mao, dì ta không đi theo.
Xe chạy đi.
Chủ nhiệm Mao cố gắng để cho máu không chảy xuống làm dơ xe, không chú ý đến những người trên xe, ngoài miệng thì cứ cám ơn liên tục.
“... Chủ nhiệm Mao, là cái thứ gì đã rạch trúng dì vậy? Vết thương này trông rất nghiêm trọng đấy.” Tôi ngồi tán dóc với Chủ nhiệm Mao.
“Chỉ là một vài tập hồ sơ cũ thôi. Dì vốn tưởng là chỉ bị rạch trúng một cái, bôi ít thuốc, quấn một vòng băng gạc thì sẽ không sao.” Chủ nhiệm Mao cười khổ, dùng khăn lau sạch vết máu trên tay.
“Dì giơ tay lên sẽ đỡ hơn đấy.” Ngô Linh lên tiếng.
“À... Cái này...” Chủ nhiệm Mao xấu hổ, nhìn nhìn xung quanh.
Ngô Linh nói: “Không sao đâu. Cầm máu quan trọng hơn.”
“Làm vậy không tốt lắm. Lỡ làm bẩn xe rồi sao. Bệnh viện gần lắm, một lát thì sẽ không sao.” Chủ nhiệm Mao lên tiếng, sau khi nhìn về phía Ngô Linh bỗng khựng lại, “Trông cô rất quen...”
“Trước đây cháu sống ở trên tầng sáu toà nhà số sáu.” Ngô Linh nói.
“À, vậy à...” Chủ nhiệm Mao giật mình, vẻ mặt có sự thay đổi, khẽ xê dịch thân thể sang một bên.