Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 986 : Sự cố (5)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Lúc nghe cha mẹ kể lại sự cố này, tôi liền có phán đoán tương tự như thế. Có điều, lúc đó tôi không chắc chắn lắm, rằng đứng đằng sau thao túng tất cả là cái thứ mới đó, hay là Ông Trời.
Nam Cung Diệu không cho tôi nhiều thời gian để kinh hãi.
“Cậu có thể hiểu đây như là cách mở rộng và hoạt động trò chơi của một công ty. Phần lớn thời gian, nó sẽ chọn cách thay đổi một phần lập trình của trò chơi, để đổi mới nội dung trò chơi, qua đó can thiệp vào sự vận hành của trò chơi. Thi thoảng, nó sẽ đình chỉ một vài tài khoản mà nó xem là có vấn đề. Cuộc đình chỉ với quy mô lớn, như chúng tôi được biết, đã gần một trăm năm nay chưa hề xuất hiện.”
Tôi hơi ngỡ ngàng với con số thời gian mà Nam Cung Diệu nói.
Anh ta bắt gặp ánh mắt của tôi, bèn giải thích: “Trước đây hơn 100 năm, chúng tôi không thể nào xác định được đã từng xảy ra hiện tượng này hay không. Cũng giống như bản danh sách mà cậu đang xem, nếu không có kĩ thuật của thời hiện đại, thì rất khó để tổng hợp lại được.”
Khoa học kĩ thuật giúp đời sống con người tiện lợi hơn và cũng khiến quỹ đạo tiến triển đời sống của nhân loại trở nên rõ ràng hơn.
Khoảng thời gian hai năm, những người thương vong đó lần lượt tụ tập về bệnh viện Dân Khánh, gom hai điều kiện này lại, thì đủ sức để chứng mình cái thứ tạo ra sự cố này là Ông Trời, chứ không phải cái thứ mới kia. Vì nếu nó muốn diệt khẩu, thì không thể nào lại lao tâm khổ tứ chuẩn bị đến hai năm trời.
Như Nam Cung Diệu đã nói, trước khi khoa học công nghệ phát triển đến trình độ này, thì sự lưu động nhân khẩu tuy không lớn đến thế, nhưng mức độ quản lý lưu động nhân khẩu cũng chưa được chặt chẽ. Vì vậy, muốn phát hiện được sự “trùng hợp” này, chỉ có thể trông cậy vào sự may mắn.
Cộng thêm sự tồn tại của “linh hồn”, thì các thảm họa lớn rốt cuộc trở thành sự cố, tai nạn bình thường. Là do linh hồn làm, hay là một con ác ma nào đó, hoặc là Ông Trời, thì thực sự rất khó mà nói rõ được. Thời đó chẳng có ai điều tra, cho nên sự thật e là mãi mãi nằm trong bóng tối.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ thấy lòng mình nặng nề quá đỗi.
Tôi lại chẳng thấy tức giận mấy, tuy bản thân vừa trải qua một phen thừa sống thiếu chết, nhưng tôi sớm đã chấp nhận một sự thực, là mình đã lọt vào sổ đen của Ông Trời rồi. Sự tức giận và không cam tâm thường tình cũng đã tan thành mây khói khi đối diện với bản danh sách chết chóc dài dằng dặc thế này.
“Xác định là, tất cả những người ấy đều bị cái thứ đó ảnh hưởng?” Tôi hỏi.
Nam Cung Diệu lắc đầu: “Không chắc trăm phần trăm. Có lẽ trong số ấy, sẽ có những người tương tự như cậu hoặc Hàn Kiệt Sênh.”
Sau khi loanh quanh mấy vòng, tôi đã phát hiện được một vài manh mối, gọi điện hỏi Ngô Linh.
Cô ấy thừa nhận ngay mà không hề giấu giếm.
Lúc đó, tôi đang đứng trước một bức tranh treo ở hành lang các phòng bệnh. Nó thuộc thể loại tranh trừu tượng, tôi cũng đã đi qua đi lại bức tranh đó mấy lần mới nhận có gì đó kì lạ.
Đường nét trên bức tranh rất nhiều, nhưng nếu chỉ nhìn một phần trong ấy, thì có thể nhìn ra một hình vẽ tương tự như một lá bùa.
Đây không phải do Ngô Linh chế tác, mà là tuyệt tác của một cao nhân khác. Cô ấy không giới thiệu kĩ, chỉ nói là gấp rút chế định ra một loạt, rồi bố trí ở một số nơi.
Còn bức tranh trừu tượng treo ở cuối hành lang trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp thì lại là “thành quả học tập” của Ngô Linh.
Xem ra, điều phối của căn phòng này cũng không phải là tùy tiện.
Một căn phòng cao cấp thế này, lấy cho người ta ở miễn phí, cũng không thể hoàn toàn chỉ vì chuyện bồi thường.
Tôi đối với chuyện này chỉ cảm thấy rất an toàn, hằng ngày tản bộ đều chú ý nhiều hơn. Một mặt, để mình không ra khỏi phạm vị bảo hộ; mặt khác, tôi cũng xem việc phát hiện những lá bùa này là một trò chơi thú vị.
Mãi đến lúc tôi cảm thấy mình đã bình phục hoàn toàn, làm hết các loại kiểm tra của bệnh viện, kết quả rất tốt, lúc này mới bắt đầu làm thủ tục xuất viện.
Tối hôm đó, tôi gọi điện thông báo cho Ngô Linh biết, đồng thời nhận được lời mời từ cô ấy.
“Chúng tôi chuẩn bị ra tay với Vưu Thất Thất.” Ngô Linh nói, “Cậu có muốn đến xem một chuyến không?