Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 987 : Chị em (1)

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Xuất viện được một ngày đã đến cuối tuần.



Tôi nói với cha mẹ mình muốn mời đám Tí Còi đi ăn cơm, để cảm ơn họ. Cha mẹ không nghi ngờ gì, chỉ dặn tôi đừng đi chơi về trễ quá, bây giờ vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm.



Đám Tí Còi cũng muốn đi xem người của Thanh Diệp sẽ xử lý Vưu Thất Thất thế nào, có điều đông quá sẽ khiến người ta chú ý.



Ngô Linh bèn bảo chúng tôi chờ sẵn ở khu Hầm Sắt cũ.



Chỗ đó bây giờ đã là một khu dân cư mới. Đương nhiên, “mới” ở đây là so với khu Hầm Sắt cũ. Chứ một khu dân cư có hơn 20 năm lịch sử, thì đã có thể xem là một khu dân cư cũ rồi. Đã vậy còn nằm ngoài phạm vi của trung tâm thành phố, nên cơ chế quản lý ở khu dân cư này chắc hẳn sẽ không chu đáo.



Tôi và đám Tí Còi ngồi chung một chiếc xe chạy đến trong khu dân cư trước.



Vốn dĩ tôi muốn tìm kiếm vị trí của đường hầm sắt, nhưng qui hoạch đường xá ở trong khu dân cư mới này hoàn toàn không hề bỏ qua hầm sắt, mà ấn tượng trong tôi về nó cũng chỉ mơ mơ hồ hồ, thực sự rất khó để tìm được.



Gã Béo lái xe chạy vòng vòng trong khu dân cư, nghĩ muốn tìm kiếm như thế thì có thể sẽ phát hiện được manh mối nào đó.



Điều khiến chúng tôi bất ngờ chính là, người có phát hiện là Trần Hiểu Khâu.



Trần Hiểu Khâu đột nhiên kêu Gã Béo dừng xe, mắt nhìn thẳng về phía trước.



Trước mặt là một tòa lầu chung cư, hai bên là đường xá và các vành đai cây cảnh. Tòa nhà này không phải nằm ở vị trí trung tâm, cũng không phải nằm trong góc khu dân cư.



Nơi đó nhìn vào rất bình thường.



Cả đám cùng nhìn qua Trần Hiểu Khâu.



Cô ấy bảo Gã Béo đỗ xe ở một điểm đỗ xe bên cạnh. Sau khi chiếc xe đỗ lại, Trần Hiểu Khâu nhìn sững phía trước rất lâu, nhấc tay vẽ một đường trên không trung.



“Em nhìn thấy rồi à?” Tôi rất ngạc nhiên, chợt nhớ ra suy đoán của Ngô Linh về thân phận của Trần Hiểu Khâu và Trần Dật Hàm, thì lại thấy chuyện này cũng khá dễ chấp nhận.



“Thấy một cái bóng mờ mờ, nhưng em không nhìn thấy ma.” Trần Hiều Khâu nói.



“Trông thế nào?” Tí Còi hỏi ngay, “Vẽ thành một bức vẽ, hay là kiểu di tích đường ngầm có điêu khắc?”



Tôi không khỏi liếc mắt một cái.



Tôi thấy trong giấc mộng, đường hầm sắt chỉ là một con đường hầm trơ trụi mà thôi, lại còn tối đen như mực, không hề có ánh sáng.
Tôi còn chưa biết kế hoạch của nhóm người Thanh Diệp là gì.



Nếu xác nhận được Vưu Thất Thất có liên quan đến cái thứ mới đó, thì hành động lần này mới xem như “có nguyên nhân xác đáng” chứ nhỉ?



Tôi nghĩ đến đây thì bị Quách Ngọc Khiết hất mạnh một cái, mới định thần lại.



“Anh nghĩ cái gì vậy? Ngô Linh còn nói gì nữa không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.



Tôi ngần ngừ một lát nhưng vẫn nói ra những suy nghĩ vừa rồi của mình.



“Dựa theo cách làm việc của Thanh Diệp từ xưa đến nay và tình trạng hiện tại của thế giới này, ma quái giết người chỉ có thể do họ… do những người như chúng ta ‘xử lý’ chứ?” Trần Hiểu Khâu nói. Nửa chừng cô ấy đổi cách xưng hô, hình như bản thân đã chấp nhận thân phận mới của mình.



Tôi nghe mà lòng thoáng hoang mang.



Trước đây tôi cũng đã giải quyết một số hồn ma, nhưng số đó đều đang có hình thái của hồn ma, đồng thời tội trạng giết người rất rõ ràng, không thể dung tha được. Còn chuyện của Vưu Thất Thất thì lại khiến tôi cảm thấy không chắc chắn.



“Vấn đề hiện tại là, Vưu Tịnh sau khi gặp được Vưu Thất Thất sẽ phản ứng thế nào.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.



Đúng vậy, phản ứng, thái độ của Vưu Tịnh là nguyên nhân căn bản khiến tôi bất an.



Bất luận nhìn thế nào, thì Vưu Tịnh giống như một người bị mắc bệnh tự kỉ, không nặng nhưng cũng không nhẹ. Sau khi chết, hơn hai mươi năm sống trong cô đơn, cô ấy sẽ trở thành thế nào, ai mà biết được chứ.



Nghĩ đến đây, thì nhìn thấy ở kính chiếu hậu xuất hiện một chiếc xe.



Là xe của Thanh Diệp, nó đỗ ngay đằng sau xe của chúng tôi.



Người xuống xe đầu tiên là Ngô Linh, sau khi xuống xe không hề chào chúng tôi mà vòng ra sau xe của họ.



Nhất thời tôi không thấy được Ngô Linh đang làm gì, nhưng lát sau, đã nhìn thấy cô ấy quỳ trên đường, trong tay cầm một cuộn băng keo, dán lên mặt đường trong khu dân cư.



Hành động này rất kì lạ.



Càng kì lạ hơn là cuộn băng keo trong tay Ngô Linh lại giống loại băng keo đặc biệt được rao bán trên mạng, bề mặt có hoa văn và hoa văn này… có hình của bùa chú.



“Trước đây tôi đã nhìn thấy loại băng keo này trên mạng, loại nhỏ thì một tệ một cuộn.” Tí Còi nghiêm túc nói.