Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 989 : Chị em (3)

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Quách Ngọc Khiết không hề bị ảo giác, mà có sương mù thật.



Nơi sương mù tỏa ra không phải ở quanh chúng tôi, mà ở phía trước của Ngô Linh, vị trí của đường hầm sắt.



Vì nơi đó là tòa lầu chung cư, do tôi mải chú ý đến Vưu Thất Thất, nên lúc đầu không nhận ra. Sau khi Quách Ngọc Khiết nói, tôi liền nhìn thấy sương giăng bàng bạc, và một cái bóng trong đám sương đó.



Tôi trợn to mắt để nhìn cho rõ, xem thật sự là có bóng ma, hay chỉ là sương bị gió thổi nên gợn sóng?



Vẻ mặt của Vưu Thất Thất trở nên hoảng sợ, sương mù lan đến quanh người cô ta, khiến cho thân thể cô ta cũng trở nên mờ ảo.



Ngô Linh từ từ lùi lại, sau đó để hai tay lên trước ngực. Vì cô ấy đang đứng quay lưng về phía tôi, nên tôi cũng chẳng biết, có phải cô ấy đang dùng một loại phép thuật nào đó để phòng ngự không.



Cổ Mạch và Nam Cung Diệu bên cạnh tôi cũng đã có phản ứng, một người thì bịt tai, người kia thì giữ chặt gọng kính.



Tôi nhìn không rõ tình hình trong đám sương mù và cũng chẳng nghe thấy tiếng gió.



Chỉ có thể chắc chắc một điều, đám sương đang đậm đặc hơn và không ngừng lan rộng.



Lúc sương bay đến, tôi mới cảm nhận được, hình như là một loại âm khí nào đó.



“Thất Thất…”



Tiếng kêu thảng thốt của bé gái quyện trong đám sương mù đang lan đến.



Tôi sững sờ.



Vưu Thất Thất đang bị sương mù quấn gần hết thân thể, bất chợt hét lên đầy kinh sợ, hình như là muốn lùi lại, nhưng chỉ có thể ngửa người ra sau.



Trong màn sương lượn lờ, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Vưu Thất Thất đang biến dạng.



Khuôn mặt của một người phụ nữ tầm hai bảy hai tám tuổi đang nhanh chóng bị lão hóa, trở thành bộ dạng của một người phụ nữ năm mươi.



Thoáng chốc, diện mạo năm mươi ấy cũng đã không còn.



Trên da mặt của cô ta đã mọc ra một lớp bọc mủ, sau khi lớp bọc mủ ấy vỡ tan, thì lại mọc ra một cái mới. Hình thể cô ta cũng đang biến đổi, giống như bị một căn bệnh hiếm gặp nào đó, xương cốt đều bị biến dạng, trên người mọc ra những cục bướu, trồi ra làm rách cả y phục.



Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cảnh tượng kiểu này.



“Đó là cái đồ vật mới kia.” Tôi nói.



Ngô Linh lùi đến bên cạnh tôi, khiến tôi cũng đã nhìn thấy hai bàn tay đặt trước ngực cô ấy đang tạo thành một hình thù kì lạ, ngón tay xoắn vào nhau như chiếc bánh quai chèo.



Ngô Linh vẫn để nguyên tư thế đó, lạnh lùng nói: “Như thế đã có thể xác nhận được cô ta và cái đồ vật mới kia có quan hệ với nhau.”




Cô ấy trong diện mạo của một thiếu nữa tuổi đôi mươi, mặt đối mặt với một Vưu Thất Thất già khọm, xấu xí và dị dạng. Thân thể hiện tại của Vưu Thất Thất thực ra chính là thân thể vốn có của cô ấy. Lúc này, thân thể và linh hồn đã khác nhau một trời một vực.



Tôi trông thấy Vưu Thất Thất trợn to mắt, gân máu trong con người nổi lên, khiến đôi mắt đỏ ngầu.



Cô ta lấy hết chút sức tàn hét lên: “Không…!”



Ngay tại lúc này, chuyện kì dị đã xảy ra.



Trên linh hồn của Vưu Tịnh đã xuất hiện cái túi mủ lở loét, cô ấy khẽ lơ lửng trên không, thân thể bị sương mù bao quanh đã biến dạng, trên cổ mọc ra một cục bướu, khớp tay và khớp gối đều bị xoay ngược 180 độ.



Đồng thời, những vết tích quái dị trên thân thể Vưu Thất Thất đang dần dần biến mất.



Tôi trông thấy khuôn mặt lở loét của Vưu Tịnh lộ ra một nụ cười rạng rỡ.



“Đấy! Chị có thể bảo vệ em, có thể giúp được em mà, Thất Thất!”



Thanh âm khàn đục khó nghe, nhưng giọng điệu thì tràn đầy vui sướng. Khóe miệng của Vưu Tịnh lờ mờ ứa ra một vệt máu, khuôn mặt cô ấy bị các vết lở và túi mủ khiến cho trở nên đáng sợ, đôi mắt tràn ngập gân máu, mất hết thần thái.



Cảnh tượng này như một nhát dao chí mạng cắm phập vào trái tim tôi.



“Chị sẽ bảo vệ em… Thất Thất… Chị sẽ bảo vệ em…” Vưu Tịnh không ngừng lặp lại, ôm chặt lấy thân thể vẫn còn trong trạng thái già nua của Vưu Thất Thất.



Vưu Thất Thất điên cuồng vùng vẫy, hét lên:



“Trả cho tôi! Trả sức mạnh lại cho tôi!”



Tiếng hét như chọc thẳng lên tận mây xanh.



Tôi nhận ra sương mù đang tan dần, thân hình biến dạng của Vưu Tịnh cũng theo đó nhạt dần.



“Đường hầm sắt…” Trần Hiểu Khâu thất thần cất tiếng.



“Thất Thất, tốt quá rồi…”



Câu nói của Vưu Tịnh vang lên văng vẳng trong không trung, cuối cùng sương mù và hồn ma của cô ấy đã tan biến hoàn toàn.



Vưu Thất Thất huơ tay múa chân, điên cuồng chụp bắt trong không khí, rồi người khụy xuống, đổ nhào ra đất.



“Không… không… trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”



Bây giờ, không gian chỉ còn lại tiếng gào rú của Vưu Thất Thất, chỉ còn lại một bà già nằm trên mặt đất, gào đến khản tiếng, thổ huyết ra rồi từ từ lịm đi.