Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 990 : Rút dây động rừng (1)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Âm khí đã tan, mọi hiện tượng kì dị đều biến mất.
Tôi nhìn Vưu Thất Thất nằm trên đất, nhất thời chẳng biết làm sao. Quay qua nhìn những người khác, nhóm Tí Còi đương nhiên cũng lóng nga lóng ngóng, nhưng mấy người Thanh Diệp thì lại vô cùng bình tĩnh, cất bước đi về Vưu Thất Thất.
Họ không ngăn chúng tôi đi theo.
Ngô Linh khụy người xuống kiểm tra tình trạng của Vưu Thất Thất.
Cô ấy lật người Vưu Thất Thất lại, tôi nhìn thấy vẻ hung tợn bất kham trên khuôn mặt của Vưu Thất Thất.
Quách Ngọc Khiết hít vào một hơi, Tí Còi thì há hốc mồm, cả hai run run lùi lại đằng sau.
Nhìn thấy một người “chết không nhắm mắt” như thế, thật sự rất khủng bố.
“Chết… chết thật rồi?” Tôi hỏi Ngô Linh.
Ngô Linh gật đầu, đứng dậy nhìn xung quanh, rồi đi trở lại vài bước.
“Sao vậy?” Tôi khẩn trương hỏi.
“Hồn của cô ta... tan rồi.” Ngô Linh trầm ngâm nói.
Đại khái tôi có thể hiểu được câu nói của Ngô Linh, nhưng vẫn không hiểu vì sao cô ấy lại tỏ vẻ như thế.
“Không phải là bị chị mình hại chết sao?” Tí Còi hỏi, luống cuống núp sau lưng Gã Béo, thậm thụt thò đầu ra nhìn thi thể của Vưu Thất Thất.
“Không, Vưu Tịnh chỉ lấy đi nguồn sức mạnh mà cái thứ mới đó trao cho Vưu Thất Thất, hay nói cách khác, là ảnh hưởng của nó đối với cô ta.” Ngô Linh lắc đầu, “Điểm này không nằm trong dự liệu của chúng tôi trước đó. Vưu Tịnh ở trong đường hầm sắt lâu như thế, không những có thể lợi dụng nguồn sức mạnh còn sót lại của hầm sắt để khống chế tạm thời Vưu Thất Thất, mà còn có thể tách được sức mạnh của cái thứ đó ra. Có điều, làm được như thế thì đã đi đến cực hạn. Vưu Tịnh và đường hầm sắt chắc đều đã tan biến hết rồi.”
Vừa nói, Ngô Linh vừa đi về phía Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu gật đầu: “Em đã không còn nhìn thấy đường hầm sắt nữa.”
Vưu Tĩnh đã biến mất như vậy sao…
Cảm giác trong tôi lúc này thật khó tả.
Đến đây, chúng tôi đều xoay qua nhìn Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu nói: “Em sẽ chú ý đến mọi nơi.”
Cô ấy đã có thể nhìn thấy được đường hầm sắt, thì chắc chắn cũng có thể nhìn thấy được những phòng làm việc khác của Địa Phủ. Có điều, chuyện này có lẽ phải mất không ít thời gian.
Bên chỗ Ngô Linh chắc có thể cung cấp được một vài manh mối, giúp thu hẹp phạm vi cần tìm kiếm.
Gã Béo vẫn rất lo, hai chân mày cứ chau lại suốt.
Thế nhưng chuyện này, chúng tôi chẳng ai có được biện pháp gì hay hơn.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Năng lực của tôi vẫn có thể dùng mà. Đã từng đụng mặt nó mấy lần rồi, xác suất lần tới mơ thấy nó sẽ rất cao. Dù sao thì vẫn còn cơ hội.”
Gã Béo lên tiếng: “Anh Kỳ, anh đừng liều mạng quá. Thôi bỏ đi, chuyện này cũng không gấp lắm. Tôi cũng chưa nhận thấy người thân mình có vấn đề. Chắc... chắc không sao đâu.”
Giọng điệu của Gã Béo rất do dự, nhưng cũng là nói thật.
Từ lúc tôi xem bộ hồ sơ giao hàng mỗi ngày kia, rồi mới đây cả đám còn đụng phải sự kiện quán gà rán, nên chúng tôi đều hết sức cẩn thận với vấn đề ăn uống. Tuy không so được bằng Úc Xuyên Phong, nhưng chúng tôi vẫn có thể nếm ra thực phẩm có vấn đề.
Điểm này ít nhiều cũng có thể bảo vệ được cho bản thân và người thân trong gia đình.
Chỉ có điều, người thân của Gã Béo là đông nhất, có khả năng là lo không hết.
Sau khi cùng nhau dùng một bữa cơm, thuận đường Gã Béo lái xe đưa chúng tôi đến trạm xe buýt, trạm tàu điện ngầm. Sau khi xuống xe, tôi vẫy tay chào Tí Còi và Gã Béo còn đang trên xe rồi đi lên nhà.
Sợ những thứ khác ảnh hưởng đến giấc mơ, suốt mấy ngày này tôi không hề xem hồ sơ. Buổi chiều chỉ xem đại tivi một chút để giết thời gian.
Trước giờ cơm, Ngô Linh gọi điện thoại báo cho tôi biết một số tình hình.
“… Kết quả khám nghiệm tử thi ban đầu là bị đột tử do tim ngừng đập đột ngột. Các cơ quan trong cơ thể cô ta đều rất bình thường, tốt hơn nhiều so với tiêu chuẩn ở lứa tuổi đó. Nói một cách đơn giản, cô ta bị cơn giận hại chết, chứ không phải thân thể chịu sự tác động của ngoại lực.” Ngô Linh nói, “Tôi đã thử rồi, nhưng chưa thể tìm được linh hồn của cô ta. Cô ta thật sự đã biến mất. Đồng thời, còn một thứ khác cũng đã biến mất, chính là cái thứ mới kia.”
Nghe đến đây, tôi ngồi nhổm dậy trong vô thức.