Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 993 : Mã số 054 - Hòa thượng báo mộng (2)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
“Chúng tôi muốn đi du lịch ở Ca Cảnh, nhưng có nhìn thấy cái chỗ này trên bản đồ, tên cũng nghe rất hay, vì vậy nên mới tới đây xem thử. Ở chỗ ông có bán bản đồ khu vực này không?”
“Có chứ, để tí nữa tôi lấy cho, hai mươi tệ.”
“Được.”
“... Đây, đây chính là phòng của các cô cậu. Nhà vệ sinh và phòng tắm ở ngay cuối hành lang, có thể khoá trái cửa lại. Chăn gối đều được giặt sạch sẽ cả rồi. Khăn mặt và bàn chải thì các cậu phải mua riêng. Có thể mở máy lạnh, nhưng phải trả thêm tiền.”
“Tạm thời chưa cần dùng đến đâu. Chúng tôi muốn đi dạo ở gần đây đã. Ở chỗ này có kiến trúc cổ gì không?”
“Không có, ở chỗ này không có địa điểm tham quan gì đâu.”
“Ở những đồi trà kia cũng không có thắng cảnh gì sao? Có những cửa hiệu bán trà lâu đời không?”
“Cửa hiệu lâu đời sao, có hai tiệm, nhưng cũng không phải xưa lắm đâu... Hiệu Đồng Nhân và hiệu Vạn Phúc, ba người chưa từng nghe qua hai cái tên này nhỉ? Ở hai hướng này.”
“Không sao. Lúc ông đưa bản đồ đến thì chỉ chỗ cho chúng tôi là được rồi.”
“Được thôi!”
…
“Nè, tôi đã khoanh chỗ rồi.”
“Cám ơn. Ở đây chẳng phải còn có một ngôi chùa sao? Ngôi chùa đó không phải là kiến trúc cổ ạ?”
“Không phải đâu, được xây dựng vào năm 90 hay 80 gì đó. Một ngôi chùa nhỏ thôi, bình thường cũng ít ai lui tới, không có mở cửa luôn.”
“Vậy à, cám ơn ông.”
…
“Tôi không cảm nhận được có ma quỷ trong căn nhà đó.”
“Đúng vậy, không cảm nhận được có ma quỷ.”
“Lần này thật sự là rắc rối to rồi. Ma Cô đoán trúng phóc rồi.”
“Cứ đi vòng vòng xem thử đã. Nếu như không phải ở đây, cũng có thể là ở Nam Hạnh.”
“Ừ.”
…
File video…
Lưu Miểu khẽ hỏi: “Sao rồi?”
Ngô Linh lắc đầu: “Là một bức tượng Phật bình thường, không có gì đặc biệt cả.”
Ống kính dịch chuyển, quay về phía Diệp Thanh.
Gương mặt của Diệp Thanh bị làm nhoè, không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.
Ống kính dịch chuyển lại gần Diệp Thanh.
Lưu Miểu lại hỏi tiếp: “Sếp, cậu có phát hiện được gì không?”
“Không có.”
“À...” Giọng điệu Lưu Miểu có chút thất vọng.
Người đàn ông kia quay lại, trên tay cầm theo một bó nhang và báo giá tiền cho đám người Thanh Diệp.
Chỉ có Ngô Linh đi thắp nhang, sau đó cô ấy lại bỏ tiền vào trong thùng công đức.
Lúc người đàn ông nhìn thấy số tiền Ngô Linh bỏ vào thì ánh mắt sáng rực lên.
Ngô Linh hỏi: “Thầy à, ở chỗ này chỉ có một bức tượng Phật này thôi sao?”
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có một bức tượng này thôi.”
Ngô Linh lại hỏi tiếp: “Ngôi chùa này thật sự rất nhỏ... Có bao năm lịch sử vậy?”
“Lịch sử sao?” Người đàn ông kia nói với vẻ ngạc nhiên: “Ngôi chùa này được xây dựng vào năm 89 thì có lịch sử gì chứ? Các cô cậu theo đạo phật sao? Vậy thì tìm lộn chỗ rồi. Các cô cậu nên đi đến núi Phổ Thế hoặc là bên Hải Tân, ở bên đó mới chính gốc.”
“Ở đây không có nhiều người theo đạo phật sao?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không có mấy ai theo đạo phật cả. Ngay cả hoà thượng cũng không chịu nổi. Có một vài người ở đây chưa tới một năm thì đã rời khỏi rồi.”
“Thầy đã ở đây lâu lắm rồi à?”
“Tôi là người dân ở đây. Trước đây có mở một cửa tiệm bán trà, nhưng ế quá nên dẹp tiệm rồi, sau đó thì vào chùa tu. Bác hai tôi là trụ trì của ngôi chùa này. Nhưng cũng không có gì to tát cả, ông ấy cũng là sau này mới xuất gia, để kiếm miếng cơm sống qua ngày thôi.”
Vừa dứt lời, người đàn ông lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá, tự châm lửa và nhả khói phì phèo, còn lên tiếng hỏi Lưu Miểu và Diệp Thanh có muốn hút không.
Cả hai người đều từ chối hút thuốc.
Ngô Linh đột nhiên lên tiếng: “Vậy chúng tôi có thể hỏi thăm thầy một vài chuyện không? Sẽ có thù lao.”