Hộ Tâm

Chương 10 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Chuyển ngữ: Nhã Vy

Beta: Thời Nghi



Nhạn Hồi chưa kịp nói gì thêm, Xà Yêu đã như giận điên lên, không nghe lọt nổi bất cứ lời nào của Nhạn Hồi nữa, y không quan tâm co đuôi rắn lại quất cả Nhạn Hồi lẫn Tê Vân chân nhân lên trên không.



Cái đuôi bị Nhạn Hồi bổ làm đôi bây giờ lại như vũ khí mới của Xà Yêu, một bên đuôi của y cuốn lấy Nhạn Hồi, bên còn lại thì cuốn Tê Vân chân nhân.



Cái đuôi cuốn Nhạn Hồi vung lên không trung, ném thẳng nàng ra ngoài.



Nhạn Hồi cả kinh, nhưng nàng chẳng có lấy nửa phân nội tức, không thể bảo vệ nổi bản thân, nàng giống như con rối trong tay một đứa bé, ngã rầm xuống đất. Sau đó nàng lập tức thấy chóng mặt, nửa ngày cũng chưa phục hồi nổi.



Nhạn Hồi ôm đầu ngẩng lên, lúc này mới nhìn thấy Thiên Diệu đang nguyên xi toàn vẹn đứng một bên, hắn yên lặng nhìn Xà Yêu chằm chằm, như thể Nhạn Hồi vừa bị ném tới chỉ là một hòn đá, chẳng hề có cảm giác tồn tại gì vậy.



Nhạn Hồi túm ống tay áo của hắn, run rẩy đứng lên: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi…” Nàng mắng, “Chẳng thèm đỡ lấy ta một chút.”



Lúc này Thiên Diệu mới lườm nàng, sau đó lại dịch sang một bước để Nhạn Hồi không túm được hắn nữa: “Cứu cô là ta tốt tính, không cứu thì cũng là lẽ đương nhiên của ta.”







Nghe thấy câu nói quen thuộc, trong lòng Nhạn Hồi liền chửi um lên, Xà Yêu ở đằng kia lại há miệng xông tới chỗ Nhạn Hồi, ý định nuốt nàng vào bụng.



Nhạn Hồi lại chẳng hề do dự, đưa tay đẩy Thiên Diêu một cái, hai người ngã sang hai bên tránh được công kích của Xà Yêu.



“Ngươi nghe ta nói đã!” Nhạn Hồi nằm rạp trên mặt đất gào lên với Xà Yêu, “Ta không lấy bí bảo kia nữa! Ta chỉ muốn lấy giải dược độc rắn của ngươi thôi!”



“Ngươi cho rằng ta dễ lừa vậy sao, ngươi muốn nhân cơ hội này mang Tê Vân đi. Ta quyết không để đám người núi Thần tinh các người tổn thương nàng ấy thêm một chút nào nữa!” Xà Yêu nổi giận đùng đùng, “Hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải chôn thân ở nơi này!”



Nói xong y lại táp tới chỗ Nhạn Hồi, Nhạn Hồi không có nội tức, chỉ đành lăn xuống bờ ruộng mà tránh: “Ta không có ý định mang nàng ấy đi! Ta cũng chẳng còn là người núi Thần Tinh nữa!” Nhạn Hồi la to, “Tê Vân chân nhân chắc chắn cũng không phải bị người của núi Thần Tinh hại!”



“Tu vi của Tê Vân, có người phương nào mà không biết, trong thiên hạ trừ Lăng Tiêu đạo trưởng núi Thần Tinh ra thì còn ai có thể dùng thuật Sương Hoa đả thương Tê Vân đến mức này nữa!”



“Không phải sư phụ ta!”



Nhạn Hồi như bị giẫm phải chân đau, nàng dừng bước, không chạy trốn nữa mà quay người đối diện với Xà Yêu: “Đừng vội ngậm máu phun người!”




Y nhìn chằm chằm vào Nhạn Hồi, nghiến răng tới bên người Thiên Diệu, pháp lực trên tay tụ lại, phủ lên lưng Thiên Diệu.



Tuy sắc mặt Thiên Diệu vẫn chẳng tốt hơn được bao nhiêu, nhưng sau một lát hắn đã có thể ngồi dậy được. Nhạn Hồi nhẹ gật đầu, trong lòng nàng biết rõ yêu pháp mặc dù không thể chữa thương hoàn toàn cho Thiên Diệu, nhưng chuyện kéo dài tính mạng thì không vấn đề gì, nàng thỏa mãn gọi một tiếng: “Thiên Diệu.”



Sắc mặt Thiên Diệu hơi động đậy, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng đang gọi hắn như gọi trẻ con: “Tới đây trước đã.” Nàng vẫy tay với hắn, “Thiên Diệu?”



Đã lâu lắm rồi hắn không nghe thấy ai gọi tên mình như vậy. Thiên Diệu rũ mắt, yên lặng tới bên cạnh Nhạn Hồi.



Xà Yêu nhìn Nhạn Hồi: “Trả Tê Vân cho ta.”



Sau khi Thiên Diệu tới sau lưng Nhạn Hồi rồi thì nàng mới yên tâm. Nàng vẫn bóp cổ Tê Vân chân nhân, ung dung nhìn Xà Yêu: “Hẵng khoan, bây giờ chúng ta nói đến chuyện hiểu lầm trước đó đã.”



Xà Yêu đen mặt, “Sự thật rành rành ngay trước mắt, người đả thương Tê Vân chính là tên Lăng Tiêu đạo sĩ kia, có cái gì mà hiểu lầm.”



“Ngươi không có thành ý.” Nhạn Hồi nói, “Trước tiên phải buông tha thành kiến đã thì ngươi mới có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với ta được. Bây giờ thì ngươi phải xin lỗi vì vừa nãy đã vô lễ.”



Sắc mặt Xà Yêu như thể vừa bị hun khói vậy.



Nhạn Hồi nhíu mày, đưa tay kéo tóc Tê Vân chân nhân.



Xà Yêu gần như là nói ngay lắp lự: “Xin lỗi…”



Nhạn Hồi mím môi cười cười: “Được, vậy bây giờ chúng ta liền nói chuyện cho tử tế.” Một tay Nhạn Hồi vẫn ghì lên cổ Tê Vân chân nhân, một tay khoát khoát về phía đồng ruộng đã bị chà đạp tới nỗi chẳng ra hình nữa, “Ngồi xuống trước đã.”



Xà Yêu cắn răng ngồi xuống.



Nhạn Hồi đắc chí rung đùi.



Trước kia Lăng Tiêu hay nói Nhạn Hồi làm việc luôn dốc sức liều mạng, tùy ý tùy hứng, đôi khi trừ yêu lại dùng thủ đoạn ám muội. Lúc ở trên núi Thần Tinh, Nhạn Hồi thường xuyên bị giáo huấn, thỉnh thoảng lại bị phạt. Lúc bị phạt bế quan, nàng cũng suy nghĩ xem mình như vậy thì có chỗ nào không tốt.



Cho tới bây giờ, Nhạn Hồi vẫn cảm thấy tính cách mình không giống đám cổ hủ kia, đúng thật là quá tốt.



Cái gì mà khí phách, cái gì mà quang vinh, tất cả đều chẳng thực dụng tí nào.