Hộ Tâm

Chương 100 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Thiên Diệu phá bức tường gió, thân rồng cuốn lấy Nhạn Hồi, chật vật đáp xuống đất, thoáng sau, Nhạn Hồi nghe thấy sau lưng họ ầm ĩ một hồi, nàng ngoảnh đầu nhìn, thấy bức tường gió của Thanh Quảng chân nhân đã hoàn toàn tan biến, Thanh Quảng trong không trung đang ôm ngực, sắc mặt tái nhợt như bị trọng thương.



Còn Lăng Tiêu…



Đã biến mất.



Thanh Quảng chân nhân quay đầu, thấy Nhạn Hồi và Thiên Diệu vẫn còn đó, ánh mắt lập tức đanh lại, ông ta cười lạnh: “Lăng Tiêu tưởng liều chết với ta là có thể cứu được ngươi…” Vừa dứt lời, bên cạnh bỗng một đạo yêu lực xông tới.



Quay đầu nhìn lại, là đại quân của Yêu tộc phát cờ tiến đến. Từ xa đã thổi tới một tầng yêu khí nặng nề.



Thiên Diệu dốc hết sức lực cuối cùng, lắc người hòa vào trong đội quân của Yêu tộc, khí tức toàn thân lập tức bị yêu khí dày đặc che lấp.



Thanh Quảng đã trọng thương, ông ta nheo mắt, không chần chừ thêm nữa, ánh sang trắng bừng lên, Thanh Quảng cũng rời đi.



Đêm đó, tin tức Tiên Yêu đại chiến truyền khắp thiên hạ - kết giới kiên cố cuối cùng sau Tam Trùng sơn bị Yêu long Thiên Diệu công phá, đại quân Yêu tộc tiến vào Trung Nguyên mấy mươi dặm. Thanh Quảng chân nhân bị trọng thương, Tố Ảnh chân nhân và Lăng Tiêu chân nhân mất tích trong chiến loạn.



Giới tu đạo Trung Nguyên cả kinh.



Người của Yêu tộc vui mừng như điên, họ tự động xin ban thưởng cho Thiên Diệu và Nhạn Hồi, hai người liền trở nên vang danh trong Yêu tộc.



Song sau khi từ Trung Nguyên trở về, Nhạn Hồi và Thiên Diệu liền bế quan không ra ngoài.



Nhạn Hồi ngày ngày ngồi thiền trong phòng, cảnh tượng Lăng Tiêu hóa kiếm cứ hiển hiện trong đầu nàng mỗi giờ mỗi khắc, lời nói chưa từng hối hận vì nhận nàng làm đồ đệ cứ như ma chú xoay vần trong đầu nàng không tan.



Nàng vẫn không rõ sau khi mình rời khỏi núi Thần Tinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay phải nói hai mươi năm trước… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì cho dù đến khoảnh khắc cuối cùng, Lăng Tiêu cũng không hề tiết lộ nửa lời.



Có điều nàng biết, đối với Lăng Tiêu, hình như nàng luôn hiểu lầm…


Nhạn Hồi đột nhiên đứng không vững nữa, may nhờ Thiên Diệu phía sau âm thầm đỡ nàng.



Xà yêu còn nói gì đó nhiều lắm, chỉ là Nhạn Hồi không nghe lọt câu nào, tai nàng ong lên, mơ hồ được Thiên Diệu dìu về phòng mình, trước khi đóng cửa phòng cũng không nhìn Thiên Diệu lấy một lần.



Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt Thiên Diệu vẫn dừng trên mặt mình, có lo lắng, có im lặng chịu đựng, song nàng không thể nào lệnh cho miệng mình nói với Thiên Diệu rằng “Không sao đâu, ta không sao, đừng lo lắng”.



Nàng thất thần không điều khiển nổi cơ thể, hành động, thậm chí vẻ mặt mình. 



Thất thần đi vào trong phòng, ngây ngốc đến mức va vào kệ sách phía trước, kệ sách lung lay đổ ụp lên người nàng, bên cạnh có một bàn tay vươn ra đỡ cả kệ sách lại, để nó quay về vị trí cũ, nhưng sách trên kệ và bình hoa trang trí bên trên lại rơi xuống hết.



Một tràng âm thanh hỗn loạn vang lên.



Nhạn Hồi vô thức cúi đầu, nhìn thấy trên đống sách bừa bộn có một lá thư chầm chậm bay ra, bên trên viết ba chữ lớn “Gởi Nhạn Hồi”, còn bên dưới dùng chu sa ký hai chữ rất nhỏ: Thiên Sóc.



Phụng Thiên Sóc…



Trong tâm trí hỗn loạn của Nhạn Hồi liền xuất hiện một cảnh tượng, hôm đó nàng và Phụng Thiên Sóc ước định, nàng giúp Phụng Thiên Sóc đưa Huyền Ca đi, sau khi sự việc thành, Phụng Thiên Sóc phải cho nàng biết toàn bộ mưu đồ và kế hoạch của Lăng Tiêu.



Phụng Thiên Sóc đồng ý.



Sau đó…



Đây là thư hắn gởi tới? Trong thư này là… tất cả mọi thứ về Lăng Tiêu?



Nhạn Hồi mím môi, cơ hồ không chờ nổi nữa mà quỳ xuống, mặc kệ đầu gối mình đè lên mảnh sứ vỡ bên dưới bị đâm rách da chảy máu.



Lòng Thiên Diệu lạnh buốt, hắn đưa tay muốn ôm lấy Nhạn Hồi, thấy Nhạn Hồi đang đọc thư, toàn thân không kiềm được run lên bần bật, sắc mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt…