Hộ Tâm
Chương 101 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Mãi đến hôm nay Nhạn Hồi mới phát hiện, thì ra trước đây mình đã bỏ qua rất nhiều vấn đề.
Vấn đề quan trọng và cơ bản nhất chính là, nàng có vảy Hộ Tâm và nội đan của Thiên Diệu. Nhưng tại sao hai thứ này lại ở trong người nàng, chúng không thể do Thiên Diệu đánh văng ra rồi sau đó bay thẳng vào tim nàng được. Thế gian này nào có chuyện trùng hợp đến vậy…
“Thiên Diệu, chàng biết không…” Nhạn Hồi ngồi trên giường, Thiên Diệu kéo quần nàng lên, giúp nàng gắp mảnh sứ vỡ đâm vào đầu gối. Nghe Nhạn Hồi lơ đễnh hỏi sau khi đọc thư xong, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Tuy ánh mắt Nhạn Hồi dừng trên mặt hắn, song không biết nàng đang xuyên qua hắn nhìn về nơi nào. Sắc mặt trông rất thê lương, ánh mắt vô hồn, nàng chỉ vô thức lẩm bẩm, vô thức tìm người để giảy bày.
“Nội đan của chàng, vảy Hộ Tâm của chàng và còn cả cái mạng của ta, tất cả đều do sư phụ nhặt về.” Nàng nói, “Hai mươi năm trước, người đã đặt vảy Hộ Tâm và nội đan của chàng vào ngực ta, khi đó ta sắp bị mẹ mình vứt bỏ. Người đã cứu ta một mạng, người nhất thời động lòng trắc ẩn cứu ta một mạng…”
Nàng nghĩ đến đâu thì nói đến đó, câu chữ rối loạn, tuy nhiên Thiên Diệu vẫn hiểu rõ ý nàng.
“Hai mươi năm trước chàng đấu với Tố Ảnh và Thanh Quảng. Lúc đó Tố Ảnh duy trì trận pháp, còn Tố Ảnh phanh thây chàng. Khi chàng ném nội đan và vảy Hộ Tâm của mình ra, Lăng Tiêu cũng có mặt ở đó, Thanh Quảng lệnh cho người đi tìm, người đã tìm được. Nhưng trên đường về người đã gặp ta, vì tim có khiếm khuyết bẩm sinh nên sắp bị mẹ vứt bỏ, người đã dùng vảy Hộ Tâm bù đắp chỗ khuyết của tim ta, dùng nội đan duy trì mạng sống của ta…”
Nhạn Hồi bỗng nhớ lại chuyện rất lâu trước đây, khi nàng còn rất nhỏ, người cha sâu rượu của nàng thường nhắc đi nhắc lại rằng, nàng là người “có phúc, may mắn”. Thuở ấy Nhạn Hồi không hiểu, nàng chỉ thầm nghĩ số mình vướng phải một người cha sâu rượu như vậy thật quá đỗi bất hạnh.
Tuy nhiên hiện giờ nàng đã hiểu, cha nàng nói đúng, nàng có phúc, nàng rất may mắn.
Vì rõ ràng lúc nàng sắp chết lại có một tiên nhân đi ngang qua ban ơn, tình cờ cứu được nàng. Cũng như mười năm sau, Lăng Tiêu lại tới thôn nàng để trừ yêu, cứu được nàng khi đó còn chưa hiểu chuyện.
Sau đó cảm nhận được nội đan của Thiên Diệu trong tim nàng dần phát ra yêu khí theo thời gian nàng trưởng thành, người lại động lòng trắc ẩn nhận nàng làm đồ đệ, dạy nàng tiên pháp khắc chế yêu khí trong tim, để mười năm qua dù nàng ở núi Thần Tinh cũng không bị Thanh Quảng nhận ra manh mối, không bị móc tim, cũng không phải bỏ mạng thê thảm.
Để nàng không pahir nay đây mai đó, bảo vệ nàng bình yên vô sự.
Lời Lăng Tiêu từng nói, người đã làm được.
Chỉ là năm mươi năm trước, Thiên Diệu không hề có ý tham dự vào tranh đấu của thế gian. Hắn tu luyện ngàn năm, trên thế gian có chiến loạn nào chưa từng trông thấy. Lúc đó hắn chỉ một lòng tu hành, chờ có ngày được phi thăng lên Thượng giới, cho rằng chuyện thế gian không liên quan đến mình.
“Yêu long Thiên Diệu.” Quốc chủ Thanh Khâu đi tới trước mặt Thiên Diệu, đưa ngón tay chỉ vào tim hắn, “Tất cả đều cần có nội đan của ngươi.”
Thiên Diệu cụp mắt, “Chỉ có điều này là… không được.”
Quốc chủ Thanh Khâu lặng thinh thu tay lại.
“Còn bất kỳ cách nào khác cũng đều có thể.”
Quốc chủ Thanh Khâu im lặng một đoạn, cuối cùng mới nói. “Nếu không có nội đan của mình thì hãy tìm nội đan của người khác thay thế đi. Phía Nam của Thanh Khâu có một động Ma, trong đó là sào huyệt của tộc Ma xà, năm mươi năm trước chúng không chịu thuần phục tộc Thanh Khâu ta. Năm mươi năm nay tộc ta nhiều lần chinh phạt khắp rừng sâu, tiêu diệt hết những kẻ không thuần phục, đến nay chỉ còn Xà vương sống tạm trong động Ma phức tạp đó. Nội đan của hắn chắc sẽ phù hợp với ngươi.”
Thiên Diệu nghe vậy thì gật đầu không do dự, “Ta đi lấy.”
“Xà vương kia gian ác xảo trá, cho dù là mấy đứa con trai của ta cũng không làm gì được gã, trong động Ma lại càng hiểm ác, ngươi không có nội đan chưa chắc có thể đấu lại gã.”
Thiên Diệu xoay người bỏ đi, chỉ để lại một câu hờ hững trong đại điện: “Nếu ngay cả gã cũng không đấu lại thì ta cũng không cần quay về nữa.”
Quốc chủ Thanh Khâu nhìn theo bóng hắn, “Trị lành chân rồi hẳn đi.” Nói xong, Quốc chủ Thanh Khâu biến mất.
Còn Thiên Diệu trước khi ra cửa thì dừng bước, bắp chân có cảm giác đau nhói như bị xé rách. Sau khi từ Trung Nguyên trở về Thanh Khâu, cơn đau này vẫn luôn tồn tại, lúc Thiên Diệu bị Thanh Quảng chân nhân đè xuống đất hôm đó đã khiến xương bị gãy, trên vết thương ấy có pháp lực của Thanh Quảng chân nhân.
Mấy hôm nay hắn ở bên Nhạn Hồi nên quên xử lý vết thương của mình, còn ai đó cũng quên chú ý đến hắn