Hộ Tâm
Chương 109 :
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Sáng hôm sau, Thiên Diệu tỉnh lại cảm thấy cơ thể mình có hơi kỳ lạ, hơn nữa là hắn không nói được cơ thể mình lạ ở chỗ nào.
Ra khỏi phòng, Thiên Diệu thấy Chúc Ly đang ngồi ở sảnh chính, tay cầm một bình sứ nhỏ, thấy Thiên Diệu ra, Chúc Ly bèn đứng dậy đưa bình sứ cho hắn: “Đây là thuốc Quốc chủ kêu ta đưa tới, nói rằng sau khi ngươi uống vào sẽ có ích cho nội đan Cửu đầu xà vừa mới dung hòa. Có thể giúp công pháp của ngươi tang tiến trong một tháng sắp tới.”
Thiên Diệu ngây người, không hiểu tại sao Quốc chủ lại đột nhiên đưa thuốc tới, nhưng hắn vẫn đưa tay đón lấy bình sứ, “Thay ta đa tạ Quốc chủ.”
“Ờ, ta còn có chuyện, đi trước đây.”
Sau khi ra khỏi cửa, Chúc Ly xoay bước tới phòng Nhạn Hồi, thấy nàng sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Chúc Ly chau mày, “Thứ cô muốn ta đưa cho Thiên Diệu rốt cuộc là gì vậy, tại sao phải mượn danh Quốc chủ?”
Nhạn Hồi cong khóe môi, “Là Định tâm hoàn cho Thiên Diệu thôi.”
Đó chẳng qua chỉ là thuốc bổ bình thường, đưa cho Thiên Diệu là vì long khí tăng trưởng trong cơ thể hắn rồi sẽ thể hiện ra bên ngoài. Không thể để hắn biết đó là tác dụng của nội đan, phải để hắn tưởng đó là tác dụng của thuốc này, làm cho hắn yên lòng. Càng không thể để hắn có bất kỳ nghi ngờ nào, như vậy hắn mới có thể không sợ hãi gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy hơi thở Nhạn Hồi khi nói chuyện yếu ớt như vậy, Chúc Ly càng nhíu chặt mày hơn, “Sức khỏe cô rốt cuộc bị sao vậy? Chẳng qua mới một đêm không gặp, tại sao lại tiều tụy đến thế này?”
“Trong mắt Thiên Diệu ta không phải như vậy là được rồi.”
“Rốt cuộc tại sao…”
“Ôi chao, ngài đừng hỏi nữa!” Huyễn Tiểu Yên cuối cùng không nhịn nổi nữa, ngắt lời Chúc Ly, đẩy nó ra khỏi phòng Nhạn Hồi, đỏ mắt nói, “Tối qua chủ nhân đã vất vả lắm rồi, nói nhiều với ngài sẽ mệt lắm! Ngài hạ lệnh xuống dưới sau này không ai được nhắc trước mặt Thiên Diệu là sức khỏe của chủ nhân không tốt là được.”
Chúc Ly bực bội, “Tại sao không thể nhắc? Ngươi nói rõ với ta chẳng phải xong hay sao?”
Huyễn Tiểu Yên nghiến rang, “Được, tôi cho ngài biết, sau khi biết rồi đánh chết ngài cũng không được cho người khác biết, đặc biệt là Thiên Diệu.”
“Tại sao không cho ta biết?”
Huyễn Tiểu Yên còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến giọng Thiên Diệu, sắc mặt nó tái đi, thấy Thiên Diệu từng bước từng bước tiến vào, nó không biết Thiên Diệu đã nghe được bao nhiêu. Lúc nó đang hoảng hốt nhìn hắn, tay chân lúng túng, trong phòng lại truyền ra tiếng Nhạn Hồi vươn vai thức dậy: “Thiên Diệu?”
Thiên Diệu nhìn Huyễn Tiểu Yên một cái rồi xoay người đi vào phòng Nhạn Hồi.
Có điều lần này không có nhiều người bằng lòng liều mình giúp Thanh Quảng thu thập nội đan nữa.
Tin tức Thất Tuyệt đường lan truyền ở Trung Nguyên đã phát huy tác dụng, Thanh Quảng không thể giải thích về mục đích của việc lấy nội đan, nhiều Tiên môn vì vậy mà xa lánh ông ta, không ai bằng lòng nghe hiệu lệnh của một người có thể đang tu tà đạo, thậm chí bỏ mạng vì ông ta.
Thanh Quảng nhất thời rơi vào trạng thái cô lập.
Nhân lúc tiên môn Trung Nguyên và núi Thần Tinh nghi kị xa lánh nhau. Thái tử Yêu tộc lập tức chuẩn bị một cuộc tấn công lớn. Yêu tộc vượt qua Tam Trùng sơn, thế như chẻ tre tiến thẳng vào Trung Nguyên, đến núi Thần Tinh.
Hành động lần này thật ra đã ngầm được Quốc chủ Thanh Khâu đồng ý.
Thanh Quảng không thu thập đủ số lượng nội đan, không thể bù đắp cho lượng thiếu hụt của mình. Nếu như không có ai nghe ông ta sai khiến, vậy cách nhanh nhất chính là ông ta đích thân ra tay thu thập nội đan yêu quái.
Sau khi Thanh Quảng bị dụ ra khỏi núi Thần Tinh, rời khỏi nơi ông ta quen thuộc nhất, khi ấy Thiên Diệu mới ra tay đấu với ông ta, phần thắng sẽ rất lớn.
Định xong kế hoạch, Thiên Diệu theo đại quân xuất phát, còn Nhạn Hồi ở lại. Thiên Diệu vốn tưởng với tính cách của Nhạn Hồi, nàng sẽ nghĩ cách đi theo hắn, có điều lần này Nhạn Hồi nghe lời hắn một cách khác thường, nàng tiễn Thiên Diệu tới cửa, “Yêu phú ta còn chưa luyện tới tầng thứ bảy, nếu tới đó Thanh Quảng một lòng muốn bắt ta, chẳng phải sẽ thêm rắc rối cho chàng sao, ta ở đây chờ chàng thắng lợi trở về.”
“Ta sẽ trở về.”
Nhạn Hồi nhoẻn cười, “Ta biết chàng sẽ trở về.”
Thiên Diệu xoay người đi.
Hắn vừa đi, Huyễn Tiểu Yên liền đến bên cạnh dìu Nhạn Hồi. Lúc này trong mắt người khác, hai mắt Nhạn Hồi đã hõm sâu, dung nhan khô héo.
Huyễn Tiểu Yên nói: “Chủ nhân, tôi không thể rời Huyễn thuật trên người Thiên Diệu quá xa, cơ mà cô có thể không cần đi, cô như vậy…”
“Phải đi.” Nhạn Hồi cúi đầu, nhìn cánh tay gầy trơ xương của mình, ủ rũ nói, “Ta sợ chàng thắng lợi trở về, lại không kịp nhìn thấy ta lần cuối.”
Nàng muốn Thiên Diệu luôn ở trong tầm mắt mình đến tận giây phút cuối cùng.