Hộ Tâm
Chương 110 : Đại kết cục
Ngày đăng: 03:45 19/04/20
Huyễn Tiểu Yên và Nhạn Hồi theo sau đại quân vào Trung Nguyên.
Dọc đường hầu như không gặp phải kháng cự của Tiên môn, có thể thấy giới Tiên môn ở Trung Nguyên đại địa đều nghi ngờ Thanh Quảng đang tu tà, nên hiềm khích giữa họ và núi Thần Tinh còn lớn hơn tưởng tượng của Nhạn Hồi.
Núi Thần Tinh phía xa xa càng lúc càng gần hơn, trong lòng Nhạn Hồi thật ra không có nhiều suy nghĩ, mãi đến khi Thanh Quảng xuất hiện ở hướng đó, Nhạn Hồi mới chắm chú nhìn theo. Huyễn Tiểu Yên kéo Nhạn Hồi, cả hai lẫn vào giữa các binh sĩ của Yêu tộc.
Thanh Quảng vừa xuất hiện bốn bề liền nổi lên gió lớn, cây cối trở nên khác thường, binh sĩ Yêu tộc đề phòng chờ đợi, nhưng cho dù như vậy, không ai ngờ rằng ở mặt đất bên dưới bỗng mọc ra rất nhiều sợi mây bén nhọn, đâm xuyên lên trên, các binh sĩ tránh không kịp lập tức bị thương, có người thậm chí bỏ mạng tại chỗ.
Huyễn Tiểu Yên chở Nhạn Hồi bay lên không trung, tránh được một kiếp.
Tuy nhiên sợi mây dưới đất không tha cho họ, có một sợi tựa như có ý thức quất lên như một ngọn roi, kéo gót chân Huyễn Tiểu Yên lại. Huyễn Tiểu Yên nghiến rang, đang định lấy chủy thủ chặt đứt thì trong đoàn quân ở phía xa bỗng truyền tới một luồng sóng nhiệt.
Ngọn lửa như lưỡi đao quét qua mặt đất, chém đứt những sợi mây xuyên lên từ bên dưới, một hồi lâu sau, mặt đất cháy đen không còn ngọn cỏ.
Lúc này Huyễn Tiểu Yên mới dám đưa Nhạn Hồi đáp xuống, binh sĩ Yêu tộc cũng đứng vững vàng trở lại, có người xử lý vết thương của mình, có người khiêng thi thể chiến hữu đi. Bốn bề hỗn loạn, có binh sĩ cũng như Nhạn Hồi, ngẩng đầu nhìn ra xa, trong đoàn quân phía trước, Thiên Diệu cao dong dỏng đang đối diện với Thanh Quảng chân nhân, sức mạnh vô hình trong người họ đang giao tranh trong không trung, khiến những binh sĩ đang bị thương không sức chống đỡ dưới đất khổ không kể xiết.
Từ xưa đến nay, khi những người có quyền vị tối cao tranh đấu, họ chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của những kể thấp hèn.
Nếu hôm nay Nhạn Hồi có thể khỏe mạnh đứng bên canh Thiên Diệu, e là nàng cũng không có trải nghiệm này. Người trên cao cứu người là phổ độ chúng sinh, nhưng nếu họ giết người sẽ khiến chúng sinh điên đảo.
Nàng đang yêu một người có thể gọi gió hô mưa như vậy.
Nhạn Hồi chợt cười, Huyễn Tiểu Yên không hiểu, “Chủ nhân… cô sao vậy?”
“Không.” Nàng lắc đầu, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy ta rất may mắn, đời này có thể gặp được Thiên Diệu, có một mối liên hệ thần kỳ với chàng.”
Huyễn Tiểu Yên cười khổ, “Em không hiểu, rõ ràng hiện giờ chủ nhân không ổn chút nào, làm gì có may mắn, ông trời đối với cô quá bất công.”
“Ngươi mới ra khỏi Vương cung Huyễn yêu chưa bao lâu.” Nhạn Hồi nói, “Có lẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ có cơ hội gặp được một người như vậy. Người đó khiến ngươi cảm thấy có thể gặp được người đó là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời, người đó khiến ngươi không còn cảm thấy phẫn hận bất mãn vì mọi bất công trong cuộc sống nữa. Bởi chỉ cần từng có khoảnh khắc tiếp xúc với người đó, cho dù cuộc đời lập tức kết thúc ngươi cũng cảm thấy đó là may mắn.”
Huyễn Tiểu Yên lắc đầu nói: “Em không muốn gặp người đó, như vậy em thật quá tội nghiệp, em không muốn…”
Đang nói thì khí tức phía trước biến chuyển, là Thiên Diệu và Thanh Quảng dừng đối đầu gián tiếp. Cuối cùng Thanh Quảng ra tay trước, hai người trực tiếp giao chiến, đại quân Yêu tộc phía dưới bắt đầu tức tốc rút lui.
Mục đích dụ Thanh Quảng ra khỏi núi đã đạt được, lúc này có ở lại đây cũng trở thành vật tế cung cấp nội đan cho ông ta.
Pháp lực khổng lồ va chạm xé toạc mây trong không trung, mặt đất nứt nẻ, gió mây đều đổi màu. Trận chiến giữa Thanh Quảng và Quốc chủ Thanh Khâu năm mươi năm trước chắc hẳn cũng như vậy.
Thiên Diệu gần đây nghiên cứu “Yêu phú”, tuy không có tâm pháp ba tầng sau, nhưng chín tầng trước là nguồn gốc cơ bản của “Yêu phú”, nên Thiên Diệu có thể suy đoán được lối công pháp của Thanh Quảng. Chỉ có mấy chiêu Thanh Quảng cũng đã nhận ra điều này.
Hắn nhìn Thanh Quảng phía sau, mắt đỏ tươi màu máu, Yêu khí trên mi tâm ngưng tụ thành một chấm đỏ như có như không.
Cho dù chỉ có một con mắt quay lại nhìn Thanh Quảng, nhưng ánh mắt này tựa như một đòn nặng nề giáng lên ngực Thanh Quảng, khiến ông ta không khỏi lạnh người.
Đây là cảm giác Thanh Quảng chưa từng có trong bao nhiêu năm nay, bất luận là đối diện với ai, rét lạnh… thậm chí là sợ hãi.
Ngọn lửa quanh người Thiên Diệu không rực sáng mà trở nên đục ngầu, giống như lửa đốt từ Địa Ngục, hóa thành màu đen, ngược lại tóc hắn từ gốc đến ngọn đều hóa trắng.
Vảy rồng hiện lên mặt, vẻ mặt Thiên Diệu dữ tợn như Tu La từ Địa Ngục bước qua ranh giới Tam giới, chăm chăm nhìn Thanh Quảng.
Lưỡi kiếm vẫn còn cắm sau lưng, vậy mà Thiên Diệu như không hề biết đau, hắn xoay người chém gãy, một đoạn còn lại vẫn cắm trên lưng hắn, sau đó bị vảy rồng ngày càng dày đặc đẩy ra.
Hắn xoay đầu, đưa tay chộp lấy Thanh Quảng, Thanh Quảng đang định trốn đi, động tác của Thiên Diệu tuy chậm nhưng ngọn lửa đen toàn thân hắn lại tóm lấy Thanh Quảng, khiến ông ta không thể nào thoát ra được.
Hắn bóp cổ Thanh Quảng.
Ngọn lửa đen cháy lên trong tay hắn, từ cổ Thanh Quảng cháy xuống, bao trùm cả người ông ta bên trong.
Thanh Quảng vùng vẩy trong ngọn lửa, “Không cam tâm… ta không cam tâm…” Ông ta bị vùi lấp trong ngọn lửa, toàn bộ cơ thể bị thiêu rụi, ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
Chỉ là, sau khi thiêu cháy Thanh Quảng, lửa trong lòng bàn tay Thiên Diệu không tắt đi, mà ngọn lửa màu đen từ chân hắn cháy lên, đốt cháy vảy toàn thân hắn, hắn cũng chìm trong ngọn lửa. Tựa như muốn thiêu đốt chính mình.
Huyễn Tiểu Yên thấy vậy cả kinh, sợ đến mức ngay cả khóc cũng không dám, nó vội thét to: “Đừng như vậy, đừng như vậy! Chủ nhân nói sẽ quay về tìm ngươi đó!”
Thiên Diệu nghe vậy, cuối cùng cũng khẽ đảo mắt nhìn nó: “Nàng sẽ tìm ta sao?”
“Nếu ngươi chết đi ngươi sẽ không nhớ cô ấy nữa, ngay cả kí ức cũng không còn! Chi cần ngươi nhớ cô ấy, chủ nhân nói sẽ tìm được ngươi!”
Thiên Diệu cúi đầu, lẳng lặng nhìn xuống, trong tay là tấm vảy Hộ Tâm màu xanh, khác với vảy đã trở nên sẫm màu khắp người hắn hiện giờ, ngọn lửa dần tắt đi.
Nàng đang ở đâu?
Ta ở chỗ này.
Vảy trên người hắn dần dần được thu lại, không còn dữ tợn nữa, thế nhưng tóc hắn vẫn một màu bạc.
“Ta cũng sẽ tìm nàng.”