Hộ Tâm

Chương 112 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Ký ức dừng lại ở khoảnh khác mặt đất khép lại, chôn vùi nàng và Huyễn Tiểu Yên.



Nàng dùng sức mạnh còn lại của Linh Châu bảo vệ Huyễn Tiểu Yên, sau đó thế giới của nàng chìm vào bóng tối.



Nhạn Hồi không biết mình trôi dạt trong bóng tối bao lâu, nàng không có ý thức, cũng không có ký ức về khoảng thời gian đó, chỉ đến khi nàng mở mắt ra, thế giới trở nên sống động, nàng mới biết mình đã sống lại.



Khi nghe thấy âm thanh đầu tiên của mình phát ra, nàng nhìn thấy cánh tay nhỏ xíu của mình huơ trong không trung, đó là cánh tay của em bé, nàng còn nhìn thấy bà đỡ đang ẵm mình, rồi tiếng ồn ào vang khắp phòng, bà đỡ đang hét lớn: “Xuất huyết! Xuất huyết! Phu nhân bị xuất huyết rồi”



Bên ngoài có người xông vào, đa phần đều là nữ nhân, còn có một nam nhân hoảng hốt hét lớn: “Nương tử nương tử!”



Nhạn Hổi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều rất mơ hồ.



Bỗng nhiên ngực nóng lên, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng trên vách núi sau Vương cung Thanh Khâu, Quốc chủ Thanh Khâu đang đứng đó, gió nhẹ lướt qua tay áo, đôi mắt Quốc chủ tựa như từ ngàn dặm nhìn vào mắt nàng “Thành công rồi sao...”



Giọng ông như vang lên bên tai, “Đây coi như là tạ lễ của Yêu tộc tặng cô và Thiên Diệu.”



Thân hình Quốc chủ khẽ phát sáng, đúng lúc này, ngực Nhạn Hồi cũng nóng hổi. Đến khi Quốc chủ hóa thành một dải kim quang hòa theo gió, Nhạn Hồi chợt hiểu ra.



Quốc chủ đã dùng sức mạnh cuối cùng của ông ấy để giữ lại ký ức kiếp trước cho nàng.



Bà đỡ ôm Nhạn Hồi quay đầu nhìn nàng, kinh ngạc la lớn: “Trên ngực đứa trẻ này tỏa ánh kim quang! Đây là thần đồng đó!”



Bên cạnh lập tức có người tới nhìn, phụ họa theo; “Là thần đồng! Thần đồng đó!”



Nàng đã trở lại nhân thế, có một cơ thể và thân phận khác.



Sau khi nàng ra đời không bao lâu, giang hồ truyền tin Quốc chủ Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu tiên du, có điều tin tức này cách thôn trang nhỏ của Nhạn Hồi quá xa, hơn nữa không mấy ai quan tâm tới.



Kiếp này lúc Nhạn Hồi ra đời thì mẹ ruột nàng cũng tạ thế, cha ruột nàng biến thành góa phu. Từ đó sinh thần của nàng cũng trở thành ngày giỗ của mẹ nàng. Mỗi năm đến ngày này, Nhạn Hồi luôn đặt tay lên vai cha vỗ vỗ, tỏ ý an ủi, vì kiếp này họ chính là ân nhân đưa nàng đến thế gian.



Thêm mấy năm, lúc nàng vỗ vai cha thở dài như vậy, cha nàng đánh nàng: “Trẻ ranh mà suốt ngày học người lớn thở dài, đi cho gà ăn đi.”



Nhạn Hối bĩu môi, nếu kiếp trước nàng vẫn còn sống, nói không chừng còn lớn hơn ông một hai tuổi nữa.



Thật ra ngay từ buổi đầu Nhạn Hồi đã muốn trốn đi tìm Thiên Diệu, nhưng lúc còn bé xíu tay chân quá yếu mềm, thật sự không trốn đi được, đến khi lớn hơn một chút, có thể tự đi lại, cha nàng lại quản giáo quá nghiêm ngặt.




Ông nội nó...



Dám lấy oán trả ơn!



Nhạn Hồi còn đang tức giận không thôi, bên ngoài bỗng nhiên trở nên ồn ào, Xích Chiêu vén rèm cửa bước ra, Nhạn Hồi muốn chạy theo, song tức thì bị người hầu sau lưng Xích Chiêu ôm lại, giam chặt nàng trong lòng.



Người hầu không đi ra, thậm chí còn bịt miệng Nhạn Hồi không cho nàng phát ra bất kỳ âm thanh nào.



Bên ngoài truyền tới giọng Tộc trưởng tộc Xích Lang: “Đại nhân, đây… là con gái nhỏ của tôi, nó đã thấy những chuyện đó trong mơ.”



Nàng ta đã thấy những chuyện đó trong mơ?



Người của tộc Xích Lang nói với Thiên Diệu như vậy sao? Họ muốn Thiên Diệu nghĩ như vậy? Vì muốn Thiên Diệu giúp nàng ta cứu người nên đã nói vậy sao? Hay vì muốn dùng thân phận “Nhạn Hồi chuyển thế” để có được lợi ích lớn hơn…



Nhạn Hồi cảm thấy phẫn nộ tột cùng nàng cố gắng giãy giụa trong lòng người hẩu kia, cơ mà lại không hề có tác dụng, thời gian tu hành của nàng kiếp này quá ngắn ngủi, sức lực quá yếu, nàng không vùng ra được.



“Ngươi mơ thấy những chuyện đó sao?”



Một câu rất đỗi đơn giản, có điều giọng nói này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của nàng. Nếu là kiếp trước, sao Thiên Diệu có thể cho phép có người giam cẩm nàng ở nơi gần hắn đến vậy, hắn quen thuộc khí tức của nàng hơn ai hết mà.



Chỉ là bây giờ hắn không biết, vì ngoài ký ức, trên người nàng không còn bất kỳ điểm nào liên quan với Nhạn Hồi trước đây.



Nàng phải bỏ lỡ hắn như thế sao...



“Là ta.” Xích Chiêu đáp.



Nhạn Hồi không vùng vẫy nữa, nàng cụp mi, đuôi và vuốt cụp xuống ỉu xìu. Nàng nghĩ rất chu đáo, tuy nhiên rốt cuộc vẫn đánh giá thấp lòng tham của con người.



“Nói dối."



Giọng Thiên Diệu hờ hững lạnh lẽo, tựa như một lưỡi đao xé tan bình yên bên ngoài



Cả tộc Xích Lang nhanh chóng chìm vào im lặng.