Hộ Tâm

Chương 113 :

Ngày đăng: 03:45 19/04/20


Type: ViVu



Mắt Nhạn Hồi như bị hai chữ này thắp sáng lên. Giọng Thiên Diệu bên ngoài

như băng lạnh, “Người cho ngươi biết những chuyện này đang ở đâu?”



Xích Chiêu không đáp, áp lực bên ngoài truyền tới lớn dần lớn dần.



Nhạn Hồi cố gắng thoát ra, muốn tạo ra chút động tĩnh, thế nhưng gã người

hầu kia giữ nàng quá chặt. Nhạn Hồi dùng vuốt cào ngón tay hắn, dùng

đuôi đánh lên người hắn, song những động tác này phát ra âm thanh quá

nhỏ, cách bức màn cửa dày của tộc Xích Lang, người ở bên ngoài chắc là

chẳng nghe thấy được gì.



Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, vang lên một tiếng “thịch” khẽ khàng, tai Nhạn Hồi cử động.



Thiên Diệu!



Tiếng gọi trong lòng nàng vang dội, gần như đinh tai nhức óc.



“Thịch”. Tiếng bước chân thứ hai tiến về phía rèm cửa, tim nàng đập mãnh liệt,

Nhạn Hồi cảm thấy vành mắt mình nóng lên, nàng không cần phát ra tiếng

động nào, chỉ tiếng tim đập này thôi Thiên Diệu cũng nhất định có thể

nghe thấy.



Ta đã quay lại tìm chàng!



“Thịch”



Từng bước

tiến gần, âm thanh này đối với Nhạn Hồi tựa như tiếng của Trời, ngược

lại đối với người của tộc Xích Lang thì như nhạc dạo trước khi xuống Địa Ngục.



Gã người hầu nhốt Nhạn Hồi cũng phát hiện có điều không

ổn, hăn lui về phía sau một bước định trốn chạy, đúng vào lúc này, một

luồng sóng nhiệt khiến đất bằng nổi gió, lật tung cả chiếc lều dày của

tộc Xích Lang.



Chẳng hề báo trước, gương mặt của Thiên Diệu hiển

hiện trước mặt Nhạn Hồi. Mái tóc xanh khi xưa không còn nữa. Từ lâu Nhạn Hồi đã nghe giang hồ đồn, trong trận chiến với Thanh Quảng chân nhân,

trong giây phút đau đớn vì mất đi người yêu, tóc hắn đã hóa bạc. Nhạn

Hồi chưa bao giờ tưởng tượng được, mái tóc trắng của hắn đã thấm điểm

thêm cho đôi mắt hắn nhiều bể dâu đến vậy.



Thế nhưng dung mạo vẫn khuynh thành.



Hơi nóng cuốn chiếc lều đi, cũng nhẹ nhàng cuốn đi pháp thuật trên người

Nhạn Hồi, ánh sáng trên người nàng biến chuyến, nàng lại hóa mình trở

thành thiếu nữ.



Gương mặt nàng đã khác trước đây, dáng vẻ cũng vậy. Song khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, hai người đều im lặng.



Họ vẫn rất ăn ý, tâm linh hai người vẫn tương thông như xưa. Cho dù ngăn

cách bởi thời gian luân hồi, bởi thân phận, nhưng kể từ giây phút đầu

tiên họ gặp được nhau, sự ăn ý tận trong tâm này chưa từng thay đổi.



“Thiên Diệu...”



Nhạn Hồi cất tiếng gọi, chỉ có hai chữ vậy thôi mà ánh mắt Thiên Diệu đã dậy sóng.


Huyền Ca không thể quay lại Thanh Khâu, trên giang hồ thậm chí không có bất

kỳ tin tức nào của nàng ta, nhưng qua tám chữ này, Nhạn Hồi biết Huyền

Ca sống rất tốt, cũng như nàng, Huyền Ca đang âm thầm hạnh phúc ở một

nơi nào đó.



Nhạn Hồi mặc hỉ phục Huyền Ca may cho mình, cùng với Thiên Diệu bái đường thành thân, trở thành thê tử của hắn.



Nàng ngẫm nghĩ, giả thiết về đời này trước đây của nàng không sai, đúng là

nàng đã gả đi xa lúc mườí lăm tuổi, chỉ là không có tình tiết đào hôn

trên đường mà thôi.



Vào động phòng Thiên Diệu giở khăn đỏ che đầu Nhạn Hồi, nhìn thấy nàng dung nhan tuyệt sắc.



Hắn không làm gì hết, chỉ lặng lẽ nhìn nàng tựa như có nhìn thế nào cũng

không đủ. Nhạn Hồi cũng nhìn hắn cười, bỗng nhiên nàng nảy ra một câu

hỏi không đúng lúc, “Thiên Diệu, chàng nói đi, nếu kiếp này Quốc chủ

Thanh Khâu không để lại ký ức cho ta, ta không nhớ chàng hay giống như

Xích Chiêu kia, vì lợi ích mà tiếp cận chàng vậy chàng phải làm sao?

Chàng yêu ta đến vậy mà”



Thiên Diệu cười, như vốn cảm thấy điều

này chẳng là gì cả, “Vậy cũng không sao hết, nàng muốn gì ta sẽ cho

nàng, muốn lợi ích cũng cho, muốn máu thịt cũng cho, muốn xương cốt cũng cho.” Hắn nói, “Chỉ cần là người nàng yêu, ta bằng lòng lột vảy trên

người xuống, từng mảnh từng mảnh làm thành khải giáp cho người yêu của

nàng.”



Lời hắn nói khiến Nhạn Hồi đau xót, nàng khẽ chau mày.

Thiên Diệu nắm tay nàng, “Nhạn Hồi, ta chưa bao giờ sợ nàng đoạt đi thứ

gì, điều ta sợ nhất là lúc ta đã chuẩn bị trao cho nàng tất cả... nàng

lại chẳng muốn gì từ ta.”



Nhạn Hồi im lặng một lúc thật lâu, rồi

nâng mặt Thiên Diệu nói: “Chàng hoàn toàn không cần lo chuyện này, ta

muốn nhiều thứ lắm, chàng yên tâm!”



“Được, nàng muốn gì cũng được.”



Nhạn Hồi bỗng nghiêng đầu nhoẻn miệng cười, dùng sức đè Thiên Diệu xuống giường, “Ta muốn chàng, chàng có cho không?”



Thiên Diệu bị Nhạn Hồi đè phía dưới, hắn từ tốn nói: “Mười lăm năm nay, mỗi

đêm nhớ về chuyện xưa, ta hối hận ba chuyện.” Hắn tỉ tê, “Một là chưa

từng bày tỏ tình ý với nàng.” Hắn vừa nói vừa hôn nhẹ lên vành tai nàng

khiến toàn thân nàng run rẩy.



“Hai là chưa từng nhìn kĩ bí mật ẩn giấu trong mắt nàng.”



Hắn hôn lên mắt nàng, nhẹ nhàng nhưng ấm nóng.



“Ba là...”



Hắn ôm nàng, gần như không phí chút sức lực nào đã khiến nàng cảm thấy trời đất xoay chuyển, chốc lát sau đó, hắn đã đè lên người nàng, thì thầm:

“Chưa từng đồng ý với nàng...”



“Hòa hợp song tu.”



HẾT