Hộ Tâm

Chương 28 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Nói tới việc Nhạn Hồi bị đuổi khỏi núi Thần Tinh thì một nửa là vì tình thế bắt buộc, còn nửa còn lại hẳn cũng là vì nàng không nhịn nổi tính tình thô bạo của mình…



Lúc Lăng Phi tra chuyện Hồ Yêu đỉnh Tâm Túc chạy trốn, chẳng bao lâu đã tra ra được Nhạn Hồi, Nhạn Hồi liền nghiến răng, đánh chết cũng chẳng chịu nhận.



Sau đó Bạch Hiểu Lộ bị bắt về, dưới sự bức cung nghiêm hình, cô bé cuối cùng cũng khai ra Nhạn Hồi trong sự rối loạn.



Lăng Phi liền lập tức sai người giải Nhạn Hồi tới địa lao để chất vấn, còn không quên gọi mấy sư thúc bình thường rất có uy tín tới coi chừng, vây quanh giám sát.



Lúc Nhạn Hồi bị mấy đệ tử giải tới địa lao thì đã trông thấy ba người ngồi nghiêm túc như ba cái cột nhà.



Nhạn Hồi liếc qua không thấy Lăng Tiêu thì đã rõ, lần này Lăng Phi bắt được thóp của nàng, muốn dạy dỗ nàng đây mà.



Tiểu Hồ Yêu bị trói lên trong đại lao, khắp người toàn là vết thương. Nhạn Hồi nhìn thấy thì chau mày, nhưng đám đệ tử lẫn sư thúc ở đó đều tỏ vẻ đương nhiên, vì thế Nhạn Hồi đành im lặng, tạm thời không lên tiếng,



Lăng Phi mặt lạnh đứng trước mặt Nhạn Hồi, mở miệng ngay câu đầu tiên đã rất nghiêm khắc: “Nhạn Hồi, ngươi cấu kết với Yêu tộc, tự ý thả một phòng giam yêu quái trên đỉnh Tâm Túc, ngươi có nhận không?”



Nhạn Hồi thoáng yên lặng, trong lòng hẵng còn đang sắp xếp lại câu chữ. Nhưng chính vào thời gian nàng yên lặng này, Lăng Phi đã liếc nhìn một đệ tử cai ngục, đệ tử đó gật đầu lĩnh mệnh, vung tay lên, quất thẳng vào Bạch Hiểu Lộ.



Cô bé ăn đau thét lên một tiếng rồi tỉnh lại giữa cơn mê man.



Ánh mắt Bạch Hiểu Lộ bối rối nhìn quanh bốn phía, lúc nhìn thấy Nhạn Hồi, đôi mắt cô bé chợt sáng ngời, nhưng nhìn các tiên nhân đứng quanh, Bạch Hiểu Lộ lại biết điều cắn răng không lên tiếng.



Lăng Phi hiển nhiên đã thu hết vẻ mặt của Bạch Hiểu Lộ, cô ta lạnh lùng hỏi: “Hồ Yêu, ngươi hãy khai lại một lần những lời mà ngươi khai lúc trước trước mặt cô ta đi.”



Bạch Hiểu Lộ sợ hãi nhìn nhạn Hồi, vẫn chỉ cắn môi không nói.



Ánh mắt Lăng Phi lạnh xuống, đệ tử cai ngục lại giơ tay.



“Đừng đánh nữa.” Nhạn Hồi kêu lên, “Đúng, những Hồ yêu kia đều do ta thả.”



Mấy sư thúc đến nghe thẩm vấn thì bắt đầu xì xào.



“Hay cho một Nhạn Hồi.” Lăng Phi cười lạnh, “Lăng Tiêu sư huynh thương thân thế ngươi tội nghiệp mới đưa về núi Thần Tinh dốc lòng dạy bảo, nhưng ngươi lại báo đáp sư môn như vậy à? Cấu kết yêu tộc, tự ý thả yêu tà, trộm bảo vật với chúng…”



Đỉnh Tâm Túc mất bảo vật sao?
Nhạn Hồi đảo mắt nhìn Lăng Phi, giọng nói cũng lạnh lùng khinh bỉ: “Còn về phần Lăng Phi sư thúc… Đúng vậy, con đã đánh cô ta. Con cũng đâu ngờ cô ta bị đánh dễ vậy đâu.”



Một câu này khiến tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc.



Đúng vậy… Đâu ai ngờ.



Mọi người nhất thời không phán đoán được rốt cuộc là Nhạn Hồi quá lợi hại hay pháp thuật Lăng Phi không tinh nữa…



“Nhạn Hồi không biết phép tắc, làm xằng làm bậy, phạt đánh hai mươi roi, đưa về đỉnh Liễu Túc giam mười ngày, sau đó sẽ trừng phạt sau.”



Cuối cùng Lăng Tiêu cũng trách phạt, sau đó Nhạn Hồi bị đưa về đỉnh Liễu Túc, mười ngày sau, Nhạn Hồi nhận hình phạt của mình, bằng tội danh cấu kết yêu tộc, nàng bị trục xuất ra khỏi núi.



Những chuyện khác Nhạn Hồi không cần hỏi nữa, Nhạn Hồi chỉ biết là cuối cùng Lăng Tiêu cũng đã tin lời Lăng Phi, định tội cho nàng.



Lăng Tiêu không tin nàng.



Nhạn Hồi kể xong chuyện, vẻ mặt không có gì thay đổi, nàng chỉ bĩu môi nói: “Sau khi xuống núi không có tiền, ta nghe bạn bè giới thiệu đi xé bảng, định nửa đời sau dựa vào việc bắt ít yêu chán chường này để mưu sinh, chẳng ngờ lại gặp huynh.” Nhạn Hồi thở dài, “Đúng là năm xui bất thuận.”



Thiên Diệu nghe xong cũng chẳng buồn để ý câu than của nàng, chỉ nói: “Còn con gái Hồ yêu thì sao?”



“Ta bị giam, sao biết tin tức của cô bé được. Nhưng với tình thế lúc đó, sau này ta đoán chắc bị giết rồi…” Nhạn Hồi lại thở dài, “Nhưng bây giờ xem ra chắc vẫn còn đang giãy dụa sống ở đâu đó. Bằng không thì mẹ nó cũng không tới tìm ta.”



“Đã nói là đi tìm Lăng Phi rồi mà, bây giờ ta là một người bị trục xuất, còn giúp được cái gì nữa…” Nhạn Hồi gãi đầu, cuối cùng vỗ tay, “Dù sao cũng tránh không được, thôi thì dứt khoát tìm cô ta ra nói chuyện xem sao.”



Thiên Diệu giật mình: “Tìm cô ta ra?”



Nhạn Hồi quay đầu, nhìn Thiên Diệu cười ngọt ngào: “Huynh vẫn chưa thấy quỷ bao giờ đâu nhỉ.”



“…”



“Ta cho huynh mở rộng tầm mắt ha.”



“…”