Hộ Tâm

Chương 29 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Nhạn Hồi cảm thấy hồn phách của Tam Vĩ Hồ trở thành như hôm nay có chỗ nào đó không thích hợp.



Nàng không dám chủ quan, cố tình chọn giờ Chính Ngọ, tìm một rừng liễu vắng người trong trấn rồi mới bày pháp trận.



Nàng ngồi giữa trận pháp, xoa tay nói: “Huynh đứng đè lên bờ trận pháp, nếu thấy Hồ yêu kia muốn nhập vào ta thì hãy lập tức đá hòn đá bên cạnh ra xa một chút. Động tác phải nhanh đấy, nếu không ta bị Hồ Yêu như lệ quỷ này nhập vào thì cả ta và huynh đều sẽ chẳng yên nổi đâu.”



“Ta đâu có đần như cô đâu.” Thiên Diệu hẳn đã mất kiên nhẫn với những lời dặn dò nhắc đi nhắc lại của Nhạn Hồi, “Làm việc của cô đi.”



Nhạn Hồi bĩu môi, nhưng cũng không đấu khẩu với hắn nữa, chỉ nhắm mắt bấm tay niệm quyết, chẳng mấy chốc, bên cạnh Nhạn Hồi đã có khí đen bốc lên, tựa như mặt đất nổi lên một ngọn lửa từ địa ngục.



Thiên Diệu không nhìn thấy khí đen, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được độ ấm chung quanh bỗng nhiên hạ xuống.



Nhạn Hồi bị khí đen này dọa đến mức chẳng muốn làm nữa. Lệ khí này… e là đã sắp thành ác quỷ rồi.



Nhưng một khắc trước khi Nhạn Hồi run sợ muốn từ bỏ, Tam Vĩ Hồ bỗng xuất hiện trước mặt nàng.



Hồn phách hơi mờ mờ của nàng ta lơ lửng trong không trung, khắp người toát ra sắc đỏ thẫm mờ mờ, tóc tai nàng ta bù xù, khuôn mặt trắng bệch tiều tụy, nhưng trong đôi mắt lóe ánh đỏ kia lại tỏa ra sát khí âm lệ, khiến Nhạn Hồi vô thức nuốt nước miếng.



Thiên đạo trên thế gian tự do luân hồi, trăm ngàn hồn phách mới có một hồn phách có chấp niệm lớn tới nhường vậy, mà hồn phách có thể biến thành ác quỷ thế này lại càng là vạn hồn mới có một. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, Nhạn Hồi đã từng gặp không ít tiểu quỷ lão quỷ, có kẻ suốt ngày buồn bã lê thê, có kẻ thích trêu cợt người sống, nhưng chưa bao giờ gặp phải ác quỷ nào chưa nói gì đã có thể khiến người ta sợ hãi lạnh run tới vậy.



Nàng liếc Thiên Diệu, ra hiệu cho Thiên Diệu chuẩn bị đá hòn đá mắt trận bất cứ lúc nào.



Thiên Diệu đương nhiên không cần nàng nhắc nhở, kể từ khoảnh khắc Tam Vĩ Hồ hiện thân, chân hắn đã đặt bên hòn đá.



Đừng nói đến ác quỷ, ngay cả quỷ Thiên Diệu cũng chưa từng thấy bao giờ, một khắc Tam Vĩ Hồ hiện thân, Thiên Diệu chỉ cảm thấy có điều không hay, khí tức cả người cô ta rất không thiện ý.



Tam Vĩ Hồ vốn không để tâm tới Thiên Diệu đứng bên cạnh, nàng ta chỉ chăm chăm nhìn Nhạn Hồi, không nói cũng không động đậy.



Nhạn Hồi ho khẽ mấy tiếng, cẩn thận hỏi dò một câu thăm dò: “Hay cô… ngồi xuống trước đi?”



Không có động tĩnh.
Nhạn Hồi nhớ lại rất lâu về trước, lúc nàng còn nhỏ, vừa mới gặp Lăng Tiêu, trên đường theo Lăng Tiêu về núi Thần Tinh, Lăng Tiêu chém chết một yêu quái tấn công thôn trang. Lúc đó trông thấy dáng vẻ áo trắng tung bay như tiên giáng trần, Nhạn Hồi quả thực chỉ muốn bái tạ. Nàng sùng bái Lăng Tiêu, ngưỡng mộ Lăng Tiêu, nàng muốn có sức mạnh chém yêu quái khắp thiên hạ như Lăng Tiêu, nhưng lúc đó Lăng Tiêu nói với nàng: “Có thể có sát tâm, nhưng sát tâm không được nặng. Cho dù yêu quái là ác, nhưng lúc giết yêu quái vẫn phải có lòng từ bi.”



Cho dù giết chóc cũng phải có lòng từ bi, Nhạn Hồi vẫn luôn nhớ kỹ câu nói này.



Nhưng giờ đây, Lăng Tiêu lại cho phép việc kinh doanh tàn nhẫn không chút từ bi này diễn ra ngay trước mắt mình.



Thì ra nàng đã nghĩ lầm về sư phụ mình bao nhiêu năm nay, hay bao nhiêu năm nay sư phụ nàng đã từ từ thay đổi…



Giữa trưa, trời nắng gắt, bước đi trên con đường ồn ào hối hả của trấn nhỏ, Nhạn Hồi lại chỉ thấy cả người lạnh toát.



Một đường yên lặng về khách điếm, Nhạn Hồi lại ngồi bên bàn im lặng thêm một canh giờ, sau đó mới đập bàn nói: “Ta phải đi cứu Bạch Hiểu Lộ. Ta phải điều tra cho ra rốt cuộc là tiên môn nào lại làm chuyện ác cỡ này, ta muốn biết…”



Nàng muốn biết có phải Lăng Tiêu đã cho phép chuyện này hay không.



Thiên Diệu nghe vậy thì nhìn nàng: “Được lắm, ta cũng rất hứng thú với chuyện này.”



Nhạn Hồi quay đầu nhìn hắn, thấy Thiên Diệu đã gói gém hành lý đâu vào đấy, dáng vẻ như định đi ngay lập tức. Nhạn Hồi hỏi: “Huynh muốn gánh trách nhiệm của một yêu quái trên lưng, đi giải cứu đồng loại sao?” Nhạn Hồi gật đầu, “Huynh cũng là một yêu quái có nhiệt huyết đấy.”



Thiên Diệu liếc nàng: “Không, ta chỉ đi tìm đồ của mình thôi.”



Nhạn Hồi ngẩn ra: “Đồ gì?”



“Vừa rồi Hồ yêu nói, đám thương nhân có một bảo vật bí mật có thể hút linh khí của Hồ yêu.” Ánh mắt Thiên Diệu lóe ánh lạnh, “Bảy bảy bốn mươi chín ngày là có thể hút sạch linh khí của mấy chục Hồ yêu, ngoài sừng rồng ra, ta không nghĩ ra pháp bảo nào có bản lĩnh bực này.”



Nhạn Hồi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, trong truyền thuyết, sừng rồng chính là pháp bảo chí cao hấp thu tinh khí của trời đất.



Nếu… đám thương nhân kia có sừng của Thiên Diệu…



Vậy thì chuyện này càng lúc càng phức tạp rồi…