Hộ Tâm
Chương 30 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Vì đề phòng trên đường tới Vĩnh Châu lại bị yêu quái tập kích, Nhạn Hồi và Thiên Diệu thừa lúc ban ngày để lên đường cùng với một đoàn thương nhân, thấy đông người mà lại có hộ vệ, yêu quái bình thường cũng không dễ dàng ra tay vào ban ngày.
Cuối cùng Nhạn Hồi và Thiên Diệu cũng tới được thành Vĩnh Châu trước khi cửa thành đóng cửa.
Vĩnh Châu là một thành lớn của Trung nguyên, rất nhiều hàng hóa được đưa tới Tây Vực hoặc phía Nam đều tập trung và phân phối ở đây, dân cư đông đúc, vàng thau lẫn lộn.
Lúc vào được thành thì trời cũng đã dần ngả tối, Nhạn Hồi tạm biệt ông chủ đoàn thương nhân, sau đó đưa Thiên Diệu quen thuộc đi về phía Tây. Thiên Diệu thấy thế thì hỏi: “Cô quanh năm tu đạo trên núi, sao lại quen thuộc thành Vĩnh Châu như vậy?”
“Trước đây ta từng theo sư phụ đến thành Vĩnh Châu thu phục yêu quái, quen biết được một người bạn tốt, sau đó chỉ cần xuống núi là ta chạy tới đây, lúc trước bị đuổi ra khỏi núi Thần Tinh, ta cũng chỉ đành tới đây ở mấy ngày. Thành Vĩnh Châu rộng lớn, những nơi khác ta không rành, nhưng đường nào tới chỗ cô ấy thì ta tìm được.” Nàng đang nói thì bỗng thấy phía trước có mấy người mặc quan phục đang đi tới.
Bước chân Nhạn Hồi chựng lại, Thiên Diệu chỉ nghe Nhạn Hồi lẩm bẩm: “Quên mất chuyện này…” Sau đó hắn cảm thấy tay áo bị túm lấy, Nhạn Hồi không nói hai lời đã kéo hắn chui tọt vào con hẻm nhỏ bên cạnh, ngoằn ngoèo một lát đã đi ra tới đường khác.
Thấy Nhạn Hồi không định giải thích hành vi vừa rồi, Thiên Diệu nhìn nàng nói: “Cô còn đắc tội với quan phủ nữa sao?”
Nhạn Hồi xua tay: “Ta đâu rảnh rỗi mà chọc vào quan phủ, nhưng trong thành Vĩnh Châu này có mấy chuyện không mấy hay nhưng cũng chẳng đáng nhắc tới, không cản trở được chúng ta đâu, huynh cứ đi theo ta là được rồi.”
Thiên Diệu liền không hỏi lại nữa.
Vòng vèo thêm mấy đường nữa, một tòa hoa lâu ba tầng đã xuất hiện trước mặt họ.
“Bạn ta ở trong này.”
Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn, giữa tòa lầu treo một tấm biển cực lớn có khắc ba chữ vàng lấp lánh “Vong Ngữ lâu”. Lầu hai có một ban công vươn ra ngoài, bên trên có hai cô nương ăn mặc hoa lệ hở hang đang ngồi.
Bạn cô ở chốn thế này sao…
Bước chân Thiên Diệu khựng lại, hắn khẽ cau mày.
Nhạn Hồi chẳng buồn nhìn hắn, chỉ một mình bước tới phía trước, đến dưới lầu, nàng vẫy tay với người bên trên: “Liễu tỷ tỷ, Hạnh tỷ tỷ!”
Vào thời gian này, chỗ này có rất ít khách. vì thế hai cô nương kia đang ngồi tám nhảm, nghe tiếng gọ, hai cô nương quay đầu nhìn, một người đứng lên, cười híp mắt nói: “Ta còn tưởng là ai mới giờ này đã vội tới đây, thì ra là Nhạn công tử tài hoa kinh người của chúng ta tới.”
Thiên Diệu liếc Nhạn Hồi, nhưng thấy dáng vẻ nàng như đang sắp vểnh đuôi lên trời, hai chữ “cảm ơn” vốn có thể dễ dàng nói ra lại như biến thành gai mắc lại nơi yết hầu, khiến hắn có làm thế nào cũng không nói ra được, chỉ đành im lặng nhìn Nhạn Hồi một chốc, sau đó đảo mắt, quay đầu đi.
Nhạn Hồi: “…”
Huyền Ca thu hành động của hai người lại nơi khóe mắt, khóe môi khẽ nở nụ cười, tiếp đó hỏi: “Chuyện thứ hai thì sao?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Nhạn Hồi nghiêm túc lại, nàng cân nhắc một lát rồi mới nói: “Huyền Ca có biết gần đây, trong thành Vĩnh Châu này có người của Tiên Môn buôn bán yêu quái không?”
Huyền Ca lại nhấp ngụm trà, trầm mặc nghe nhưng không đáp lời.
“Gần đây ta vô tình biết được trong thành Vĩnh Châu có người chuyên buôn bán Hồ yêu từ tay tiên môn, sau đó lấy máu Hồ yêu luyện thành mê hương, bán cho vương tôn quý tộc hòng kiếm món hời lớn. Huyền Ca, cô có biết bây giờ trong thành này rốt cuộc là có ai đang làm chuyện buôn bán kiểu này không?”
Huyền Ca khẽ gõ tay lên chum trà, phát ra tiếng lách cách rất nhỏ, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện thứ hai của cô là muốn ta điều tra xem ai đứng đằng sau trò buôn bán yêu quái này đúng không?”
Nhạn Hồi gật đầu.
Huyền Ca yên lặng một lúc: “Chuyện này khiến ta hơi khó xử.” Huyền Ca đứng dậy, quần lụa mỏng đỏ rực quét đất, nàng ấy chậm rãi bước tới bên cửa sổ, ngắm nhìn thành Vĩnh Châu bên ngoài.
“Theo như cô nói, việc này liên quan đến tiên môn và vương tôn quý tộc, mọi chuyện ở Trung Nguyên, tất cả đều do hai thế lực này định đoạt. Nếu họ cảm thấy chuyện này có thể, ngầm cho phép chuyện này, vậy thì…” Huyền Ca quay đầu nhìn Nhạn Hồi, sắc mắt nghiêm túc hơn vừa rồi mấy phần, “Cho dù chuyện này có là tội ác tày trời thì cũng vẫn có thể được. Cho dù ta muốn giúp cô, chỉ e… cũng là lực bất tòng tâm.”
Thiên Diệu nghe vậy thì đôi mắt khẽ trầm xuống, lời của Huyền Ca vừa thẳng thắn lại vừa tàn khốc, nhưng đây lại là sự thật.
Thói đời là vậy, “Chính nghĩa” và “Đạo nghĩa” cũng luôn phải nghe theo kẻ cầm quyền.
Nhạn Hồi im lặng một chốc rồi lắc đầu nói: “Không phải chuyện tội ác tày trời nào cũng có thể làm được.” Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt lại sâu thêm, hắn quay đầu nhìn Nhạn Hồi, nhưng nàng lại lập tức cười nói, “Nhưng cô nói cũng có lý.” Vẻ mặt nàng đã nhẹ nhõm hơn đôi chút, “Chuyện này đích thực đã làm khó Huyền Ca rồi, vậy không điều tra nữa, chỉ cần có túi thơm kia đã là giúp ta rất nhiều rồi.”
Nhạn Hồi nhấp một ngụm trà đã hơi lạnh trong ly, sau đó đứng dậy: “Tối nay ta vẫn phải ở nhờ chỗ cô rồi! Khách điếm bên ngoài đắt quá. Ngày nào túi ta cũng đau.” Nhạn Hồi vừa nói vừa đưa Thiên Diệu ra ngoài, “Ta đi nhờ Liễu tỷ tỷ bố trí phòng đây.”
Huyền Ca nghe vậy thì chỉ đứng yên lặng bên cửa sổ nhìn Nhạn Hồi, trước khi nàng ra khỏi cửa, Huyền Ca lại nói: “Nhạn Hồi, ta không biết ai cầu xin cô việc này, nhưng theo ta, chuyện này sẽ đẩy cô vào nguy hiểm, dù sao thì có lúc, con người ta cũng phải sống ích kỉ một chút.”
Bước chân Nhạn Hồi hơi khựng lại, nàng vịn cửa, quay đầu nhìn Huyền Ca, nhếch môi cười: “Huyền Ca còn không biết sao, ta vốn là một người ích kỷ mà!”