Hộ Tâm

Chương 38 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Hôm sau Nhạn Hồi ngủ một giấc đến khi trời sáng, còn chưa kịp nghĩ ra hôm

nay muốn làm gì thì nha hoàn của Vong Ngữ lâu đã đến gõ cửa phòng nàng,

đưa nàng đi gặp Huyền Ca.



Nhạn Hồi vừa theo tiểu nha hoàn ra khỏi

cửa, cửa phòng bên cạnh bỗng “két” một tiếng mở ra, vừa khéo Thiên Diệu

cũng từ trong bước ra ngoài.



Chiếc áo Vong Ngữ lâu cho hắn đẹp

hơn y phục rách rưới hắn mặc lúc ở sơn thôn trước kia rất nhiều, sau khi tìm được xương rồng, thân hình Thiên Diệu cũng dần dần phát triển từng

ngày, tuy vẫn chưa đến mức cường tráng, nhưng đã không còn cảm giác mỏng manh nữa.



Nhìn chính diện hệt như một công tử ngời ngời phong độ.



Nhạn Hồi vừa nhìn xong lập tức xoay mặt thở dài, tay xoa xoa ngực: “Thứ thuốc quỷ này sao vẫn chưa tan...”



Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt chỉ thoáng dừng trên mặt nàng, nhưng cũng không có phản ứng gì khác, chỉ hỏi: “Đi đâu vậy?”



Nhạn Hồi ngoẹo đầu không nhìn hắn, “Vẫn lo ta vứt ngươi lại chạy mất à.”

Nàng khựng lại rồi nói tiếp: “Nhưng cũng vừa khéo, Huyền Ca gọi ta tới

chắc có chuyện muốn nói với ta, cùng đi đi, để sau này khỏi phải nói lại với ngươi lần nữa.”



Thiên Diệu gật đầu. Hai người cùng đi về lầu gác của Huyền Ca.



Vừa bước vào, vòng qua bình phong, Huyền Ca thấy Thiên Diệu và Nhạn Hồi

cùng vào cũng không có ý kiến gì, chỉ huơ huơ mảnh giấy trong tay với

Nhạn Hồi: “Hôm qua ta đoán mấy ngày nay Tố Ảnh chân nhân có phiền phức,

nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, phiền phức của bà ta đã tìm tới rồi.”



Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thản, bèn hỏi: “Phiền phức gì vậy?”



“Vào đêm các ngươi đến Thiên Hương phường làm loạn, thứ sinh Lục Mộ Sinh mà

Tố Ảnh chân nhân yêu đã tự cắt cổ mình chết ở trong gác lầu.”



Nhạn Hồi nghe vậy giật mình: “Thư sinh đó chết rồi à?”



“Vậy thì chưa, cũng may Tố Ảnh chân nhân về nhanh, dùng tiên khí giữ mạng

cho Lục Mộ Sinh. Nhưng khổ nỗi hắn ra tay với bản thân quá tàn nhẫn, cho dù là Tố Ảnh chân nhân muốn cứu sống hắn cũng không dễ dàng, thành Vĩnh Châu chẳng có mấy tiên thảo, hôm qua đều bị điều tới Thiên Hương phường hết, nhưng hình như Lục Mộ Sinh kia cũng không mấy khởi sắc, bởi vậy

tối qua Tố Ảnh chân nhân đưa thư sinh sống dở chết dở kia về Quảng Hàn

môn trị liệu trong đêm rồi.”



Nghe thấy tin tức này, mắt Nhạn Hồi

bất giác sáng lên, “Nếu thư sinh kia bị thương nặng đến vậy, nhất thời

bà ta không quay lại thành Vĩnh Châu nữa đâu nhỉ?”



Huyền Ca cười nhẹ, “Đương nhiên rồi.”


Thiên Diệu đeo lệnh bài trên ngươi, đi đến trước cửa Thiên Hương phường, thủ vệ hung ác hai bên chỉ liếc nhìn lệnh bài trên người họ liền để mặc họ đi vào trong.



Nhạn Hồi bên cạnh Thiên Diệu cười, “Tiểu Huyền Ca nhà ta lợi hại nhỉ.”



Thiên Diệu không buồn nghe, chỉ xoay bước chân, “Đi bên này.”



Nhạn Hồi bĩu môi, khen cũng keo kiệt, thật chẳng đáng yêu chút nào.



Có lệnh bài bên người, con đường phía trước của hai người rất thoải mái,

người hầu ở đây đều được huấn luyện nghiêm ngặt, cơ bản đều không nhìn

thẳng vào mặt họ. Nhưng khi đi đến trung viện, sắp tới gần sân nhốt Hồ

yêu, Nhạn Hồi cảm giác rõ ràng ánh mắt người xung quanh đều quan sát

nàng và Thiên Diệu từ trên xuống dưới.



Thiết nghĩ muốn đi tiếp sẽ càng khó hơn.



Nàng kéo Thiên Diệu lui vào một chổ kín đáo, “Ta thấy tuy chúng ta đã vào

được, nhưng vẫn phải thay y phục của người ở đây. Ít ra nhìn vào sẽ

không thấy kỳ quái.”



Thiên Diệu gật đầu, xuyên qua cây cỏ trong

viện, hắn thăm dò phía trước rồi chỉ hai người bước vào, “Hai thị vệ này đi. Thân hình không khác chúng ta lắm.”



Nhạn Hồi lập tức xắn tay áo lên, “Để ta.” Nàng vừa nói vừa vù vù xông ra ngoài.



Thiên Diệu mấp máy môi, ngay cả thời gian nói thêm một câu cũng không có, lại nhớ đến lời Huyền Ca kêu mình bảo vệ Nhạn Hồi... Nhưng hắn cũng phải

đuổi kịp nàng mới được chứ...



Nhạn Hồi vừa đánh ngất hai thị vệ,

vừa kéo hai người vào góc kín, đột nhiên ngoài viện truyền đến giọng

hùng hổ của Phụng Minh: “Khách quý ta mời? Hôm nay ta mời hai vị khách

quý tới đây lúc nào?”



Một người khác vội cúi đầu thấp giọng đáp:

“Nhưng mà... hai người đó đích thực đeo lệnh bài khách quý, bọn họ đi

vào ngang nhiên, thị vệ ở cửa thấy họ như vậy... nên không dám cản.”



Vừa dứt lời, bên ngoài có người bước vào sân viện.



“Khốn kiếp.” Phụng Minh tát lên mặt người hầu, “Tại sao không thông báo trước cho ta một tiếng?”



Người đó bị đánh cũng không dám phản kháng, “Tiểu nhân... tiểu nhân đến thông báo cho ngài rồi đây, có thị vệ nói nhìn thấy hai người họ bước vào

viện này.”



Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu rồi lập tức ngồi xổm sau bụi cỏ, thu lại khí tức lẳng lặng quan sát.