Hộ Tâm

Chương 39 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Đôi mắt sắc bén của Phụng Minh lướt qua sân viện, quay sang hỏi người hầu: “Người đâu rồi?”



Người hầu nhìn trái nhìn phải, “Kỳ lạ... tiểu nhân rõ ràng vừa bảo hai thị vệ tới đây để xem xét tình hình mà, sao ngay cả hai thị vệ kia cũng biến

mất rồi.”



Phụng Minh nghe vậy khẽ nhìu mắt, ông ta rảo một vòng quanh sân viện, sau đó vẫy tay gọi một thị vệ khác,



“Bao vây sân viện này lại cho ta.”



Nhạn Hồi lập tức dùng khuỷu tay nhẹ huých Thiên Diệu, nhỏ giọng thì thầm:

“Chút nữa ta sẽ thu hút chú ý của họ, ngươi nhân lúc sân viện này còn

chưa bị bao vây hoàn toàn, mau đi tìm sừng rồng của ngươi đi.”



Nhạn Hồi nói rất tự nhiên, thật ra Thiên Diệu cũng sắp làm quen với an bài

kiểu này, vì hiện giờ Nhạn Hồi có pháp lực, nàng mạnh mẽ hơn hắn một

chút, dễ ứng phó với tình huống phiền phức hơn, bởi vậy chuyện nguy hiểm hơn đương nhiên phải giao cho nàng.



Nhưng nghĩ kỹ, thật ra

chuyện này chẳng phải lẽ đương nhiên, kẻ mạnh vốn không cần phải dấn

thân vào nguy hiểm vì kẻ yếu, Nhạn Hồi làm vậy vì nàng muốn làm, nàng

muốn... bảo vệ người khác.



Hay đúng hơn là bảo vệ hắn.



Thiên Diệu cụp mắt.



Tuy nhiên Nhạn Hồi đã độn thổ ra ngoài, thoáng chốc đã đáp xuống góc Đông

Nam của sân viện, vừa khéo ngược với hướng của nơi này, nàng cười to:

“Tìm ai vậy, tìm ta hả?”



Nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều bị nàng thu hút. Thiên Diệu không hề do dự, xoay người nhảy lên bức tường phía sau.



Nhạn Hồi không nhìn hắn mà bắt chuyện với Phụng Minh ngay: “Phụng đường chủ, nghe danh đã lâu.”



Ánh mắt Phụng Minh lạnh lẽo nhìn Nhạn Hồi, bỗng khóe môi cong lên một nụ

cười lạnh, chiếc mũi ưng khoằm quá mức khiến nụ cười lạnh của ông ta trở nên nham hiểm xảo trá khác thường: “Bút cùn tài mọn mà dám vọng tưởng

gạt được ta?”



Còn chưa dứt lời ông ta đã đưa cánh tay lên, chỉ

nghe “ầm” một tiếng, một luồng khí đánh thẳng vào bức từng Thiên Diệu

nhảy qua, bức tường lập tức đổ sập.



Nhạn Hồi cả kinh, lập tức lắc mình nhảy tới phía trước, xông vào trong đám bụi.


Đây là một nam nhân khiến người ta vừa nhìn đã thảng thốt.



Hắn mặc trường bào màu ánh trăng, tay cầm quạt giấy, eo đeo ngọc bội, đôi

mắt đan phụng dường như nhìn đến đâu là hoa đào nở đến đó.



Khác

với sự thảng thốt của Nhạn Hồi khi nhìn thấy người này, Phụng Minh chỉ

cười lạnh mấy tiếng, “Kỳ lạ thật, hôm nay rốt cuộc ngọn gió nào mà trước đó thổi đến đạo hữu Tiên môn, giờ lại thổi tiểu điệt nhi của ta đến

đây. Thật khiến lão phu không tài nào tiếp đón.”



Phụng Thiên Sóc

phẩy quạt, chậm rãi đi vào trong đình, nhìn thấy Nhạn Hồi, hắn cười sang sảng: “Không ngờ ở đây lại có một mỹ nhân.” Nói xong hắn đi tới trước

mặt Nhạn Hồi, nhìn trái nhìn phải ra vẻ hiếu kỳ, sau đó xoay người đối

diện với Phụng Minh nói: “Tiểu điệt không nên đến đây.”



Hắn đứng

trước mặt Nhạn Hồi, tựa như vô tình chắn giữa Nhạn Hồi và Phụng Minh,

sát khí trên người Phụng Minh cũng không tiện phô ra trước vị “đường

chủ” trên danh nghĩa này.



“Có điều, trong Đường truyền đến mấy

tin, các trưởng lão nghe được rất lo lắng nên cứ nhắc lại mãi, do đó

tiểu điệt mới phải đến chỗ này thúc đẩy.”



Phụng Minh híp mắt: “Tin tức gì mà lại kinh động đến các trưởng lão và Thiên Sóc vậy?”



“Tin thứ nhất là nước Thanh Khâu hình như mất một công chúa Cửu Vĩ Hồ.”

Phụng Thiên Sóc cười híp mắt nói, “Thúc thúc cũng biết tộc Cửu Vĩ Hồ của nước Thanh Khâu rồi, bọn họ rất coi trọng huyết thống, ầm ĩ ở biên cảnh không dứt, đã phái mấy đợt người xâm nhập vào Trung Nguyên để điều tra

tin tức công chúa của họ.”



Nụ cười trên mặt Phụng Minh khẽ thu lại.



“Còn tin thứ hai, tiểu điệt nghe nói hình như thúc thúc đang có một mối làm

ăn nguy hiểm.” Phụng Thiên Sóc thu lại chiếc quạt, “bộp” một tiếng rất

nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta giật mình, “Những thám tử của nước

Thanh Khâu hình như đã xâm nhập vào thành Vĩnh Châu rôi. Mê hương, mê

hương gì đó, không biết họ có thăm dò được tin tức này chưa.”



Phụng Thiên Sóc nhìn thấy nụ cười trên mặt Phụng Minh đã hoàn toàn tắt ngóm,

nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện làm ăn của thúc thúc không khiến Thất Tuyệt đường của chúng ta gặp họa diệt môn đó chứ?”