Hộ Tâm

Chương 41 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Đi đến cửa Vong Ngữ

lâu, từ xa xa Nhạn Hồi đã nhìn thấy có một bóng người áo đỏ đứng ở cổng

lớn Vong Ngữ lâu, nhướn cổ nhìn về phía họ.



Nhạn Hồi chỉ thoáng

nhìn tư thế đó đã nói: “Đường chủ Thất Tuyệt đường dù sao cũng khác,

bình thường ta chẳng bao giờ thấy đại mỹ nhân Huyền Ca xuống gác bao

giờ, vậy mà hôm nay lại ra cổng nghênh đón ngài.”



Phụng Thiên Sóc chỉ phẩy phẩy chiếc quạt trong tay cười cười, sau đó bước tới phía trước gọi: “Huyền Ca.”



Huyền Ca nghe tiếng gọi, cảm xúc xao động trong mắt ngay cả Nhạn Hồi bên cạnh cũng nhìn thấy rõ ràng, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn chọn im lặng cúi

đầu, lễ phép nhún người, “Huyền Ca cung nghênh đường chủ.”



“Lâu

quá không gặp nàng cũng quá xa lạ với ta rồi.” Phụng Thiên Sóc cười giòn giã, “Đừng đứng ở giữa cửa nữa, vào trong đi.” Nói xong hắn tự mình vào trước.



Khi Phụng Thiên Sóc lướt qua vai Huyền Ca, nàng ta khẽ

cụp mắt, Nhạn Hồi cảm giác được vẻ mặt nàng ta tối đi mấy phần một cách

hiếm thấy.



Nhưng Phụng Thiên Sóc lại dừng trước Huyền Ca một

bước, hắn xoay người nhìn Huyền Ca đưa tay về phía nàng, “Quá lâu ta

không đến nên nàng không muốn nắm tay ta nữa sao?”



Huyền Ca ngây

người, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn ta, Phụng Thiên Sóc nhẹ nhàng

nắm lại, dắt Huyền Ca đi, nụ cười và ánh mắt đong đầy nét dịu dàng khiến mấy vị cô nương bên cạnh ngưỡng mộ đến đỏ mặt.



Nhưng chắc là

chẳng ai đố kị đâu, nhìn theo bóng họ dẫn tay nhau bước vào Vong Ngữ

lâu, Nhạn Hồi bất giác nghĩ rằng, xứng đôi vừa lứa chính là như họ đây.



Tuy nhiên Nhạn Hồi bỗng dưng nghĩ lại, nam nhân này còn có một trăm tiểu

thiếp chờ hắn ở khắp trời Nam đất Bắc nữa… Nàng lại không khỏi thở dài,

cảm thấy thương tiếc cho Huyền Ca.



Thiên Diệu bên cạnh

theo hai người phía trước đi vào Vong Ngữ lâu, Nhạn Hồi kéo hắn lại, sau đó vội vàng buông ra, xoa tay, như thể xóa đi cảm giác tê dại trong

lòng bàn tay mình.



Thiên Diệu nghiêng đầu nhìn nàng lấy làm khó hiểu: “Sao vậy hả?”



“Ngươi bám theo làm gì?” Nhạn Hồi nói, “Không thấy người ta đi như một bức tranh sao?”


“Có lẽ núi Thần Tinh có người đang dùng nội đan yêu quái để tu luyện.”

Thiên Diệu vạch chần suy đoán trong lòng Nhạn Hồi, nàng nghe mà không

khỏi lạnh lòng, “Nếu Lăng Tiêu biết chuyện này nhưng không ngăn cản, vậy có lẽ Lăng Tiêu cũng đang tu luyện kiểu này.”



“Không thể nào.” Nhạn Hồi vô thức lắc đầu, “Không thể nào…”



“Còn hơn vậy nữa, cái chết của Tề Vân chân nhân…”



Nhạn Hồi đứng bật dậy trừng Thiên Diệu, ánh mắt lạnh lẽo: “im miệng.”



“Tự cô cũng biết mà, Nhạn Hồi.” Hắn nói, “Nếu đây là sự thật, cô đành phải tiếp nhận mà thôi.”



Nhạn Hồi siết chặt nắm đấm.



Không phải tận đáy lòng nàng không có suy đoán này. Hai tháng trước Tề Vân

chân nhân mất tích. Lúc đó núi Thần Tinh đang mở đại hội tu đạo, cũng

chính là lúc nội đan của Hồ yêu được chuyển về núi Thần Tinh, với địa vị của Tề Vân chân nhân, rất có khả năng bà ấy được thông báo chuyện này.

Thế nhưng với tính cách của Tề Vân chân nhân, cũng rất khả năng bà ấy

kiên quyết phản đối.



Bởi vậy…



Khi Nhạn Hồi gặp lại, toàn thân bà ấy lạnh lẽo vì trúng Sương Hoa thuật…



Nhạn Hồi lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.



“Ngươi ra ngoài đi. Chuyện tìm sừng rồng mai hẵng tính.” Giọng nàng hơi khàn khàn.



Thiên Diệu nhìn thân hình mỏng manh của Nhạn Hồi trong sắc đêm, đột nhiên hắn không còn muốn tiếp tục tranh luận với nàng nữa. Cô nương này rất thông minh, chuyện hắn có thể nghĩ tới chắc chắn nàng cũng có thể nghĩ tới

được.



Thiên Diệu rõ hơn ai hết, phải đập tan ảo tưởng trong lòng

mình là một chuyện tàn khốc dường nào, nhưng có lúc hiện thực thật sự

tàn khốc như vậy.



Người mình yêu thực tế và hình tượng người mình yêu trong lòng hoàn toàn khác nhau.



Ngoài việc cam phận đón nhận thì không còn cách nào khác. Vì có lẽ, bất kỳ

chuyện gì trên thế gian này đều có thể thay đổi vì nỗ lực của bản thân,

nhưng thay đổi trái tim người khác là điều khó thực hiện nhất trên thế

gian này.