Hộ Tâm

Chương 42 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Sáng hôm sau, Nhạn

Hồi dậy từ sớm, ăn một bữa sáng đầy bụng xong đã tự điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó tới gõ cửa phòng Thiên Diệu gọi hắn, hai người cùng

tới tìm Huyền Ca.



Khi đi cùng nhau, Thiên Diệu cơ hồ đã quen đi

sau Nhạn Hồi nửa bước, như vậy có thể tránh cho nàng nhìn thấy hắn lại

nói năng lưu manh không suy nghĩ, khiến hắn không chống đỡ nổi.



Nhìn bóng Nhạn Hồi, lưng nàng vẫn thẳng như cán bút, bước đi toát ra anh khí mà nữ nhân bình thường hiếm có. Cứ như những lời hôm qua vốn không lọt

vào tai nàng, tổn thương đến nàng.



Xem ra trong một số chuyện, Nhạn Hồi cũng rất giỏi che giấu.



Lúc Huyền Ca mở cửa cho Nhạn Hồi, vừa khéo Phụng Thiên Sóc cũng ở trong

phòng, hắn phe phẩy quạt ngồi trên ghế giữa phòng, cười híp mắt nhìn

nàng: “Mới sáng đã đến tìm Huyền Ca, Nhạn Hồi cô nương, cô ưng Huyền Ca

nhà ta rồi sao?”



“Đúng vậy.” Nhạn Hồi phóng khoáng đáp, “Phụng đường chủ có bằng lòng từ bỏ sở thích không?”



Phụng Thiên Sóc thu quạt, đánh “phạch” một tiếng, “Vậy thì không được.”



Nhạn Hồi bĩu môi, “Dù sao ngài cũng có cả trăm tiểu thiếp rồi mà, giao Huyền Ca cho ta có bớt miếng thịt nào đâu.” Nhạn Hồi cười hì hì nhìn Huyền

Ca, “Phải không Huyền Ca, cô có bằng lòng theo ta chứ?”



Huyền Ca

thò tay chọc vào mi tâm Nhạn Hồi, đang định dạy dỗ thì nghe Phụng Thiên

Sóc nói: “Thịt thì không thiếu, nhưng tâm hồn ta hoàn toàn bị cô ấy lấy

mất rồi.” Phụng Thiên Sóc vẫy tay với Huyền Ca, nàng ta ngây người,

ngoan ngoãn bước sang, bị Phụng Thiên Sóc kéo vào lòng. Hắn ôm Huyền Ca

như một bảo vật, “Cho dù cô là cô nương cũng không thể giành với ta.”



Nhạn Hồi nhìn gò má ửng đỏ của Huyền Ca, lòng không khỏi bất lực thở dài,

Huyền Ca ơi Huyền Ca, cô thông minh như vậy, sao lại không biết hắn gặp

dịp vui thì nói những lời êm tai này cho cô nghe, vậy mà cô lại...



Cam lòng chấp nhận.



Nhạn Hồi đảo mắt, Thiên Diệu bên cạnh bước lên một bước, ngồi ở bên kia bàn, hắn không hứng thú với những lời vừa rồi mà đi thẳng vào vấn đề: “Thiên Hương phường chế tạo mê hương nhất định phải có một bảo vật bí mật mới

thành, ta muốn lấy bảo vật đó, Phụng đường chủ có bằng lòng giúp đỡ

không?”



Hắn vừa lên tiếng, không khí lập tức trở nên nghiêm túc.
sử dụng toàn lực chiến đấu với Phụng Minh cũng chưa chắc sẽ thua đâu.”

Nhạn Hồi nói. “Thế nhưng ta sử dụng tâm pháp của núi Thần Tinh, vừa ra

tay sẽ bị nhận ra ngay lập tức...” Nàng khựng lại, “Huyền Ca và Phụng

Thiên Sóc thì không có gì, vì họ biết ta rành rành rồi, nhưng tạm thời

ta vẫn chưa muốn người khác biết ta là người của núi Thần Tinh.”



Chống đối với Phụng Minh, thả Hồ yêu, trộm bảo vật, sử dụng tâm pháp của núi

Thần Tinh, nếu người ngoài biết những tin này, thì chỉ cần là người khá

thông thạo nội vụ của núi Thần Tinh đều sẽ biết, người làm những chuyện này chắc chắn chỉ có Nhạn Hồi mới vừa bị đá ra khỏi cửa thôi.



Đến lúc đó Tử Nguyệt sẽ biết, Lăng Phi sẽ biết, Lăng Tiêu... cũng sẽ biết.



Nàng không muốn để Lăng Tiêu biết, sau khi rời khỏi núi Thần Tinh nàng thật sự ở chung với yêu quái, làm việc giúp yêu quái.



Cho dù... việc này đối với Lăng Tiêu hình như không hề quan trọng.



Thiên Diệu khẽ trầm ngâm, hắn không hề nghĩ tới chuyện núi Thần Tinh. Tuy

nhiên, đúng là thân phận của Nhạn Hồi không thể bị lộ vào lúc này, không nói chuyện khác, nếu để Tố Ảnh biết người trộm sừng rồng là Nhạn Hồi... Chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ biết tệ hại dường nào.



Bởi vậy không thể để người khác biết thân phận thật sự của nàng.



“Nếu không dùng tâm pháp của núi Thần Tinh, ta hoàn toàn không có khả năng

thắng Phụng Minh.” Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, “Vừa rồi ngươi khoác lác

với Phụng Thiên Sóc, nhân lúc này mà mau thu đi.”



Thiên Diệu thoáng im lặng, không tiếp lời Nhạn Hồi mà chỉ nói: “Trước đó cô nói với ta cô học rất nhanh đúng không?”



Nhạn Hồi chớp mắt mấy cái, “Đúng vây.”



“Vậy không dùng tâm pháp của núi Thần Tinh, để ta dạy cô, học pháp thuật mới bây giờ luôn đi.”



“Bây giờ?” Nhạn Hồi sửng sốt, “Được thì được... nhưng mà... học cái gì, nhờ

tấm vảy Hộ Tâm này học pháp thuật của Yêu long ngươi sao?”



“Không.” Thiên Diệu khẽ nhíu mày, biểu hiện ra vẻ tính toán tinh minh, “Cô hãy

mạo nhận là người của Thanh Khâu, ta sẽ dạy cô pháp thuật của Cửu Vĩ

Hồ.”



Trong một khoảnh khắc Nhạn Hồi nghi ngờ mình đang nghe nhầm chuyện gì đó, “Ngươi muốn dạy ta cái gì?”



“Tâm pháp của tộc Cửu Vĩ Hồ.”