Hộ Tâm

Chương 43 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Nhạn Hồi không khỏi lấy làm lạ, “Không phải ngươi là Yêu long à? Sao lại biết pháp thuật của tộc Cửu Vĩ Hồ?”



Thiên Diệu thờ ơ nói: “Năm mươi năm trước, vùng đất dồi dào linh khí bị người tu tiên tu đạo chiếm cứ, Yêu tộc bị đẩy về phía Tây Nam, hai bên lấy

Thanh Khâu làm ranh giới, thế cục thiên hạ chia đôi, nhưng ước định của

Yêu tộc và người tu đạo không hề liên quan gì tới ta.”



Nhạn Hồi chớp mắt hỏi hắn: “Ngươi không tới Tây Nam sao?”



“Không đi.” Thiên Diệu đáp: “Ta đã tu hành trong cốc ngàn năm, không muốn đổi nơi khác.”



Cũng đúng, hắn là Yêu long ngàn năm to lớn mà. Lúc đó người tu đạo đại chiến với Yêu tộc, tuy thắng được Trung Nguyên đại địa, nhưng bản thân cũng

tổn thất nghiêm trọng, nào ai còn tâm trạng chọc vào con rồng lớn này

chứ.



Thiên hạ này luôn luôn dựa vào thực lực.



“Ngàn năm

nay ta độc hành trong thế gian, nhưng thời gian đó có không ít yêu quái

không cam tâm rời Trung Nguyên tới tìm ta. Ta không đuổi chúng đi, chúng coi như được ta bảo vệ nên vẫn tu hành ở Trung Nguyên đại địa.”



“Vậy thì sao...”



Thiên Diệu liếc nhìn Nhạn Hồi: “Trong số yêu quái được ta bảo vệ vừa khéo có

người của tộc Cửu Vĩ Hồ. Đôi bên ngoài việc tu hành, người đó còn thường tìm ta trao đổi, cứ vậy nên ta cũng tập được tâm pháp của họ.”



Thiên Diệu còn có đoạn quá khứ này nữa sao?



Nhạn Hồi nghe vậy gật đầu hiểu ra.



Nghĩ lại năm xưa hắn cũng là một đại yêu quái hô mưa gọi gió, chỉ dựa vào

sức một mình mình mà bảo vệ một đám yêu quái ở Trung Nguyên. Còn bây

giờ...



Nhạn Hồi rũ sạch suy nghĩ trong đầu, nhìn Thiên Diệu, “Bởi vậy kế hoạch của ngươi là để Phụng Thiên Sóc dụ Phụng Minh đi trước,

sau đó chúng ta xông vào Thiên Hương phường cướp sừng rồng, đến khi

Phụng Minh hay tin quay về thì đánh với hắn một trận à?”



Thiên Diệu gật đầu.



Nhạn Hồi suy nghĩ một lúc, “Có mấy vấn đề ta phải bàn với ngươi. Đầu tiên,
Thiên Diệu nghe vậy ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy trời đã chặp tối, hắn chau

mày, “Cô luyện đi, ta về trước đây.” Nói xong hắn bỏ đi mất, không cho

Nhạn Hồi thời gian để phản ứng lại.



Nhạn Hồi ngây người tại chỗ

hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, tính toán ngày tháng, nàng bỗng nhớ ra, đúng rồi, hôm nay lại là đêm trăng tròn.



Trong đêm trăng

tròn lần trước, Thiên Diệu vẫn còn trên núi Đồng La, trong đêm đó, hắn

đã nhào lên người nàng, cắn lên miệng nàng một cái thật đau...



Đêm nay lại là kiếp số của Thiên Diệu.



Nhạn Hồi nén nhịn cảm xúc trong lòng, không theo hắn về, mãi đến khi trăng

neo giữa trời nàng mới trở về phòng. Lúc ngang qua phòng Thiên Diệu,

Nhạn Hồi bất giác dừng bước chân, nàng nghiêng tai lắng nghe, nhưng

không nghe thấy trong phòng hắn phát ra bất kì động tĩnh gì.



Biết Thiên Diệu là một người giỏi nhẫn nhịn, Nhạn Hồi thầm thở dài trong

lòng, cất bước về phòng mình, vừa bước vào phòng nàng liền ngây người.



Nàng thấy Thiên Diệu đang cuộn mình trên giường nàng, trùm chăn của nàng,

đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp, mỗi một lần hít

thở hắn đều thở ra khói trắng vấn vít.



Hắn giống như một đứa trẻ bị bệnh, không nơi nương tựa, chỉ có thể nương nhờ nệm chăn lấy chút hơi ấm.



Vậy mà lại chạy đến phòng nàng...



“Thiên Diệu?” nàng gọi, không nghe hắn đáp, nàng thấy trên mi tâm hắn tựa như

ngưng tụ hàn băng, tim nàng thắt lại, Nhạn Hồi bất giác đưa tay ra chạm

vào má hắn.



Từ đầu ngón tay truyền đến khí lạnh thấu xương, còn hơn cả hàn băng.



Trong lòng Nhạn Hồi không ngừng cảnh cáo mình, không thể như vậy, không thể

tội nghiệp hắn thêm nữa, chỉ là, lòng bàn tay nàng đã bất giác áp lên

mặt hắn từ lúc nào rồi, như muốn truyền cho hắn một chút hơi ấm chẳng

thấm vào đâu của mình...