Hộ Tâm

Chương 44 :

Ngày đăng: 03:44 19/04/20


Nhìn bàn tay mình đang áp lên mặt Thiên Diệu, lòng Nhạn Hồi đang âm thầm đấu tranh phải để như vậy bao lâu nữa, Thiên Diệu như tựa theo bản năng,

đưa tay ra đón lấy tay nàng.



Bàn tay hắn cũng lạnh cóng như một

khối băng, Nhạn Hồi tự nói với mình phải rút tay lại, nếu không chút nữa hắn sẽ kéo nàng lên giường…



Khi ý nghĩ này của nàng vẫn còn đang ở trong đầu, Thiên Diệu đã đưa tay kéo Nhạn Hồi xuống.



Đôi tay như đứa trẻ tìm mẹ, tự nhiên ôm Nhạn Hồi vào lòng siết mạnh, mạnh

đến mức khiến Nhạn Hồi gần như nghe thấy xương mình phát ra tiếng kêu.



Lần trước Thiên Diệu phát bệnh, Nhạn Hồi chưa hồi phục pháp lực, nàng không giãy giụa được, cũng không thoát ra được, nhưng với tu vi pháp lực hiện giờ của nàng, muốn đẩy Thiên Diệu ra là chuyện đơn giản nhất, chỉ là…



Nàng lại không muốn làm như vậy.



Vòng tay này tựa như hầm băng, siết chặt khiến toàn thân nàng khó chịu, Nhạn Hồi vốn không thể nào ngủ được, song nghĩ lại, người ôm nàng đây còn

khó chịu hơn nàng gấp mười lần. Nghĩ tới quá khứ của hắn, hai mươi năm

sống một mình cô độc, Nhạn Hồi chỉ có thể thở dài.



Nàng đưa tay vòng qua ôm lấy hắn, nhẹ vỗ lên lưng hắn, “Ngủ đi ngủ đi, không đau không đau.”



Giống như đang dỗ một đứa trẻ.



Chắc là do tác dụng của mê hương thôi, Nhạn Hồi nghĩ, nhất định là tác dụng của mê hương thôi mà.



Nếu không thì một người vô tâm vô tính như nàng, sao đột nhiên lại… thương xót một người chứ.



Sáng hôm sau.



Thiên Diệu mở mắt, nhìn thấy Nhạn Hồi đang trợn trắng mắt, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “ Ngủ đi ngủ đi, không đau không đau.”



Có một khắc, hắn thật sự muốn đạp Nhạn Hồi xấu như ma này xuống giường.



Nhưng hắn nhanh chóng nhẫn nhịn.



Vì hắn cảm giác được, tay Nhạn Hồi vẫn đang vô thức vỗ lên lưng hắn.



Nàng đã chống chọi lại cơn buồn ngủ, vỗ về hắn suốt một đêm như vậy.



Khóe miệng Thiên Diệu khẽ động, hắn lui về phía sau một chút, bấy giờ mới

phát hiện tay mình vẫn tóm chặt cổ tay kia của Nhạn Hồi, đến khi hắn

buông tay, da thịt trên cổ tay nàng đã tái nhợt.



Động tác này của hắn khiến Nhạn Hồi nửa tỉnh nửa mê toàn thân chấn động, sau đó lập tức
nhót.



Từng hồi từng hồi, dồn máu hắn chảy khắp toàn thân.



Đôi sừng rồng của hắn đang được thờ phía sau bức màn, không có vật gì nâng

đỡ, nhưng tự nó có thể lơ lửng trong không trung. Vì đó là vật chí linh

của thế gian, có thể tự hấp thu linh khí xung quanh, vĩnh viễn oai phong hào quang chói mắt.



Sừng rồng, sừng rồng thất lạc hai mươi năm của hắn, năm đó bị người ta chặt trên đầu xuống ngay trước mắt hắn.



Hắn đưa tay, trước khi chạm vào được đôi sừng rồng chỉ cách hắn một bức màn, toàn thân Thiên Diệu bỗng cứng đờ.



Phía sau bức màn, hình bóng của Tố Ảnh đột nhiên xuất hiện!



Là ảo giác! Thiên Diệu nhắc nhở mình. Nơi này vẫn bị Tố Ảnh bày pháp trận ảo giác. Hắn phải phá trận…



Ảnh ảo của Tô Ảnh sau bức màn đưa tay ra, làm ra tư thế y hệt Thiên Diệu,

sau đó dùng ngón tay áp vào ngón tay Thiên Diệu, cách một bức màn nhưng

hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo từ nơi đó truyền tới.



“Thiên Diệu.” Tố Ảnh lên tiếng, “Cuối cùng ngươi vẫn tìm đến.”



Thiên Diệu quắc mắt, nhìn vào Tố Ảnh phía sau bức màn, thấy vẻ mặt nàng ta lạnh nhạt như đang nhìn con sâu cái kiến thấp hèn.



“Hai mươi năm rồi, ngươi lại xuất hiện.” Tố Ảnh nói, “Làm sao ngươi trở lại

được?” Tố ảnh ngẩng đầu, đôi mắt chứa sương lạnh trời sinh nhìn Thiên

Diệu, “Không, điều này không quan trọng. Hiện giờ ngươi cho rằng ta nên

sợ ngươi phải không? Tuy nhiên ta lại muốn cảm tạ ngươi.”



Không phải ảo giác.



Đôi mắt Thiên Diệu càng lạnh hơn, đây là lời Tố Ảnh để lại cho hắn.



“Hồn phách của ngươi thoát ra, ngươi đã tìm lại được xương rồng, bây giờ ta

sẽ trả sừng rồng lại cho ngươi. Có được sừng rồng, ngươi hãy cố gắng hơn nữa, nhanh chóng tìm ra những bộ phận khác của cơ thể ngươi. Sau đó…”

Tay Tố Ảnh bỗng cử động, xuyên qua bức màn, ngón tay chạm vào tim Thiên

Diệu: “Tìm được vẩy Hộ Tâm của ngươi.”



Tố Ảnh ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt trở nên cố chấp, “Ta sẽ không để mất nó nữa đâu.”



Thiên Diệu đưa tay phất lên, giật bức màn xuống, đánh nát hình bóng Tố Ảnh.



Ánh mắt hắn lạnh lẽo, “Cô cũng sẽ không có được gì đâu.”