Hộ Tâm
Chương 45 :
Ngày đăng: 03:44 19/04/20
Tấm màn rơi tung tóe
trên đất, Thiên Diệu đứng trước sừng rồng, chỉ cách một bước nhưng hắn
lại không bước tới được. Trong đầu vẫn không ngừng xoay vần câu nói của
Tố Ảnh, “Đi tìm đi, tìm những bộ phận khác của cơ thể ngươi đi. Sau đó…”
Vảy Hộ Tâm, cô ta vẫn muốn vảy Hộ Tâm của hắn, cô ta vẫn chưa bỏ cuộc… Ánh
mắt Thiên Diệu lạnh lẽo như băng giá, lòng bàn tay siết chặt thành
quyền.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng động lớn,
cơ thể Nhạn Hồi như một quả cầu bị ném vào trong phòng, va thẳng vào
lưng Thiên Diệu khiến hắn loạng choạng. Sau đó Nhạn Hồi lăn sang một
bên, còn chưa kịp kêu đau tiếng nào đã lăn tròn dưới đất, chân đạp xuống đất xông lại ra ngoài.
Tay nàng kết ấn nhảy lên lưng Thanh Loan
vừa theo nàng xông vào phòng, tóm lấy phần dưới của hai cánh nó, khiến
nó có vùng vẫy nhảy nhót thế nào cũng không hất được nàng xuống.
Sau khi ổn định thân hình, Nhạn Hồi phân tâm nhìn Thiên Diệu đang lề mề bò
dậy, nàng lập tức nổi nóng: “Ngươi lại nổi máu sến sẩm nhớ chuyện xưa gì nữa vậy! Sừng rồng kìa, ngươi đi lấy cho ta mau! Cài lên đầu ngay! Ngẩn ra đó chờ hoa nở à?”
Vừa nãy Thiên Diệu bị Nhạn Hồi va vào rất mạnh, hắn ho mấy tiếng, quả là bị Nhạn Hồi mắng nên mới sực tỉnh.
Cho dù sừng rồng có phải do Tố Ảnh cố ý để lại cho hắn không, cho dù sau
này Tố Ảnh còn có bao nhiêu toan tính, hắn cũng buộc phải lấy sừng rồng
này.
Đây vốn là một phần cơ thể hắn, là thứ thuộc về hắn. Nếu sau này muốn đối phó với âm mưu quỷ kế của Tố Ảnh hắn cũng nhất thiết phải
nhờ vào sừng rồng của mình. Những thứ bị phong ấn hắn đều phải lấy lại
hết, không thiếu phần nào.
Thiên Diệu đưa tay ra, ngón tay chạm vào đỉnh sừng rồng trong không trung.
Lập tức một luồn hơi ấm từ ngón tay theo huyết mạch chui vào trong tim hắn.
Sừng rồng cũng đang run rẩy.
Cuối cùng cũng quay về. Đây là một phần cơ thể của hắn.
Thiên Diệu đưa hai tay ra, một tay chạm vào một chiếc sừng rồng, lòng bàn tay tuy không có pháp lực, nhưng tự động dấy lên kim quang, lập tức linh
khí tràn ngập căn phòng khiến Thanh Loan đang giao tranh với Nhạn Hồi
cũng lập tức phát giác.
quang.
Nhạn Hồi cảm thấy có hơi ấm từ tim trào ra, tràn ngập mỗi
một tấc máu xương trong cơ thể. Bước chân nàng khựng lại, không bước
tiếp được nữa.
Phụng Minh đang đau đớn tột cùng thấy vậy thầm nói không hay, hôm nay ông ta không còn sức giao đấu nữa. Tiểu tử kia tuy
không biết đang làm gì, lại khiến ông ta bất giác cảm thấy nguy hiểm.
Ông ta không thể lấy một địch hai, nhân lúc Nhạn Hồi ngập ngừng liền bỏ chạy ra khỏi phòng.
Ông ta vẫn còn chỗ dựa, ông ta làm việc cho Tố Ảnh, Tố Ảnh sẽ không bỏ mặc ông ta…
Phụng Minh khập khiễng khó nhọc chạy ra khỏi sân viện, vừa ngang một ngã rẽ,
định lớn tiếng gọi đám người tu tiên trong viện tới, đưa mắt nhìn quanh, bốn bề đã thanh vắng đến mức ruồi muỗi cũng không còn.
“Một đám… phế vật vô dụng.”
“Thúc thúc đang nói ai vậy?”
Ngoài viện truyền vào tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi.
Phụng Thiên Sóc cười híp mắt phẩy quạt, đưa một đoàn người bước vào, chắn trước mặt Phụng Minh.
Phụng Minh nhìn Phụng Thiên Sóc đang cười híp mắt, khóe miệng giật giât:
“Điệt nhi à, có hai kẻ tới đây, một là yêu quái trộm bảo vật của Tiên
tộc, kẻ còn lại một người tu tiên phản bội Tiên tộc giúp yêu quái! Chúng đã bị thương nặng, chi bằng con hãy lập công cho Tiên tộc để bảo vệ địa vị giang hồ của Thất Tuyệt đường ta.”
“Thúc thúc nói có lý.” Phụng Thiên Sóc gật đầu, đi lướt qua vai Phụng Minh, “Để điệt nhi đi gặp bọn họ thử. Nếu vậy…”
Phụng Thiên Sóc khẽ quay đầu, nụ cười ôn hòa bỗng mang sát khí, “Phiền thúc thúc đến Diêm Vương điện chờ trong giây lát.”
Phụng Minh trợn mắt, ngực đã bị một thanh đại đao xuyên qua. Đại đao được rút ra không hề do dự, hai gối Phụng Minh khuỵu xuống đất, đổ ập xuống:
“Hay lắm…” Phụng Minh nói, “Hay lắm… tàn nhẫn hơn cả phụ thân ngươi.”
Phụng Thiên Sóc xòa quạt, quạt đi mùi máu tanh trong không khí, “Đời này của
ông, ngoài gương mặt ra cũng còn khen ta được một câu. Thật hiếm có!”
Hắn vừa than vừa thở phào nhẹ nhõm.
Thúc thúc của hắn, cuối cùng cũng chết.